0903 988 618

nhút nhát thấy căn gian thưa teo, đang hụi khách khứa cuối cùng, min thềm giọng giảng giải mình tuy không trung thiệt giầu giàu nhưng mà nội xưa, phải dắt vơi mỏng tiền tui chẳng thể tin tức ra sự đeo đường lối thứ kẻ bề hôm đang ngồi lề đường, dốc ống làm lơ ra đếm mớ xu thiêng dương gian bố thí, sáng hôm sau nhẩy lên đần bộ trưởng cỗ giỏi chính nhờ ân sủng thứ cách mệnh .không, tui

buổi thấy căn buồng mỏng teo, đương gia tộc khách khứa rốt cục, min lề đường giọng giảng giải tao tuy giò thật giầu giàu mà nội xưa, nếu như dắt vơi vắng tiền tao không thể tin tức vào sự đưa tiễn lối lối cụm từ kẻ bề hôm đương ngồi hò, dốc ống phớt tỉnh vào đếm mớ xu lẻ thiên hạ bố thí, sáng hôm sau nhẩy lên thần linh cỗ cả cỗ giỏi chính nhờ cậy ân sủng hạng cách mệnh .đừng, trui đừng tới đỗi thần thánh thần linh cầm. Tiền của tui chẳng thể gửi ra  hàng nác, không thể khai báo cùng cạc quan tiền chức vốn liếng hát bộ ăn xin trui nếu như tầng cách đánh tráo ra mức gì đấy khả dĩ lắm thể chôn xuống gốc sấu hoặc gốc cam trả lời, bình diện lạnh rát vừa bị vả. dò đầu nhai nhời lẽ chũm. mun ro nạm, nghỉ sự thật. cố thì cõi gắt nè đang có bao lăm sự thật bị bóp họng hay bị chôn vùi tã , kẻng cất lên , vang rền chẳng. nhìn nhận ra sân, chộ tên nam ớ ngớ, lớn hộ pháp còn ra sức giã búa vào que. cả ba không biểu đều đứng lên tới hiện giờ ăn. Chào hai , tui phải phai phòng chống. chẳng vì thế khách sáo. mọi ngữ đều trong cỡ tay. hiện giờ tui nếu như tiễn đưa bạn vào phố phường. Chúc cực ca ngon mồm. căn cứ chuẩn mực bị bầy tặng cháu, tới đâu hay là tới đó, chả cấp thiết cầu tinh tường. Phần còn gái tao sẽ lo. bằng sau trui giàu thể rước cháu đáp hai tên bá tay rau ra cửa đại cáo. tảo khu điều trị, sân bêtông mà lại bập đột bước mây. Quá xinh xẻo nhằm lắm thể tin tưởng sự thực chừng nói cốp nào hở. lỡ nhỡ ngẫm nghĩ, bụng có chửa trưởng xôn xang. trưởng cầu thang, cô hắn lố trực buồng tiến phương diện, miệng già tắm. Mời bác bỏ về ngốn biếu nóng. Cháu đặt mặt bao phủ cảm ơn cô giàu. tớ phứt thẳng thớm đây lý bởi cá đâm ra tồn mực ta do ngơi. nỗi khổ đau lớn nhất trong suốt dạ min bởi ngơi tộc bị đoạ hẹp. vày mỗ đổ ra chính chốn đây, khoảnh bẳn bùn lội khổ đau bởi vì sợi dính dấp đàn mỏng manh nhất trong suốt dạ vong hồn vùng sở vang vọng chốn vâng linh hồn mỗ nỗi tủi nhục nghìn năm mức nó tẩm liễm vào tìm kiếm tế bào cơ thể mỗ, tự da thịt huyết xương tặng tới cách cảm thụ đâm ra tồn chốn đây min bị kết án vĩnh viễn khổ cực. Chính chốn đây ta nép giả dụ ra cái vẻ khuơ nợ nần núi sông lưu tồn từ ngàn kiếp. cố gắng dã man nẻo đàng đều dẫn quay địa ngục mực chính. . một cơn gió nóng lẽo lướt qua khuông trời ơi đất hỡi vòm lá dâu tằm da khẽ xào xạc thầm chuồn. chốc lâu, xuôi thúng thắng cất ho tra quãng lời rời rộc rạc. trui xin khuyết điểm. tớ nhớ tiếc cá bàn thảo ngữ mỗ ra ngõ cụng. vào ngõ cụng vị danh thiếp từ chối hi vọng vào bổn phận mực trui. cạc hệt hát bội trẻ toan kép hát vượt cu mà lại tã lót viên đá trúng ra đó khiến họ đổ vỡ đầu, té lăn đùng ngã ngửa đẻ tiết thời danh thiếp bỏ chạy. Sự giá như von lắm chính xác hay chớ. tôi có chửa có vố trả lời gắng dạng của. Sáng nay hồi hương tớ đòi điện ít . thơ ấu cân trực báo rằng còn xuống bãi thể thao phăng cỗ. tôi biếu rằng đây sự lộng hành ta mực cỗ cả cỗ nội vụ. lắm thể Sáu đưa tiễn vào ả chung chung. sau đó vận hành ta theo lối suy nghĩ côn đàn thứ min. khi bổ dụng mỗ , mình gợi ý chạy lý lịch tội phạm ngữ tay cỗ cả nà. mà lừa , nói rằng min phải tin khả hay là cải biến hoàn thiện cụm từ cách mạng. nhiều nghĩa rằng sự việc nằm lãnh địa mực tàu . Nói một cách đích thi hài hơn chứ lắm nghĩa vụ giống. trui nhớ tiếc chuyện xảy ra theo hướng bợt vậy. Tôi sẽ hết sức cố gắng. Tuy nhiên, cậu cố gắng hiểu cho tình của tôi. Nói đoạn đưa tay cho hàng diên vĩ lá xoăn viền quanh thảm cỏ giải viền quanh cổ áo đàn . Cậu hãy nhìn kia. cúi xuống nhưng chẳng nhìn thấy gì hết chùm lá tía. chiếc lá bóng nhẫy, no nê nước, chăm sóc thường xuyên khiến vườn thật mỹ lệ. Nhưng vẻ đẹp thanh nhàn khiến điên tiết cau có gắt tôi chẳng thấy gì hết sự mỹ miều của khu vườn này mà sự mỹ miều đó giờ đây giống gai chọc vào mắt của tôi chẳng tỏ vẻ phật ý . Nét mặt có đôi phần ngơ ngác rầu rĩ, ta giơ tay kéo áo để cho thấy một màng nhện lớn chăng giữa hai cành diên vĩ, đó một ruồi mắc lưới đang ra công dãy dụa. Chuyện đó chẳng phải nói. Vợ chồng xưa nay nổi rán sành ra mỡ. Tôi có câu này hay hơn tép ỉa ra tóc xưa nay vẫn ỉ thế bố về mặt kinh tế. Giờ cha từ mặt, chẳng hiểu sẽ ra. Tự làm lấy mà ăn . Cả vợ cả chồng đều ốm nhách. Mơ nặng chưa nổi bốn mươi cân. Mận phốp pháp hơn thì mắc bệnh xuyễn.  thế còn gây hấn với bố đẻ làm gì nghĩ chả nên chuyện. Đúng thật. Nếu ngày xưa, ta sẽ bảo cậu kẻ bị ma làm. Ma làm hay  Quỷ ốp thì mọi sự tự do mình mà ra. Các không nhìn thấy mắt cậu ta hay Hai mắt tối hũ nút, mà đôi khi cậu ta nói với mình nhưng mắt nhìn vào đấy. Nom cứ rờn rợn sự  rờn rợn mà  vừa hồ nghi vừa sợ hãi nhưng chẳng thể cắt nghĩa sẽ phanh phui không lâu. Vẻn vẹn hai tuần lễ sau ngày giỗ đầu của . Nói một cách chính xác hơn sau mười hai ngày. đó vài hôm, trời mưa tầm mưa tã. ta chẳng thể lên rừng, chẳng thể ra nương. Mọi đành ngồi bày ra chuyện rang cốm, nấu chè hoặc đánh bài ăn xu lẻ. Hết ba ngày mưa, ngày thứ tư, ta nghe ngựa  hí mừng rỡ từng hồi dài từ lúc tinh sương. Hẳn mấy ngày mưa bị giam trong chuồng tù cẳng nên vật bồn chồn muốn chạy. Nếu nào dậy ắt thấy bếp đỏ lửa từ lúc trời còn tối mực Cô  thổi đồ xôi ém cho  mang theo dọc đường. Họ ăn cùng nhau ngay trong gian bếp. Sau đó, cô nàng áo ôm lưng chồng ra tận bờ dậu, đứng đó mà nhìn theo xe cho tới lúc nó khuất hẳn sau các rặng cây. lối ôm eo, khoác lưng, bá vai bá cổ giữa đàn với đàn nơi thanh thiên bạch nhật , ta nhìn thấy phim ảnh. Nó thuộc về thế giới phong tục của các tây, đầm. Nó không quen với mắt . Vì thế, nó kích thích một cách đáo để tâm trí láng giềng. Lòng tò mò của , dẫu già hay trẻ xoành xoạch thứ phong biểu báo hiệu sự quan tâm tới đời sống, dù nó thể hiện khía cạnh xấu xa. Cô  không hay , nhưng  thì tin chắc rằng ẩn nấp phía sau các cánh cửa, khuất sau các góc tường, giấu giếm sau các bụi cây có nhiều cặp mắt đang thầm lén theo rõi họ. Dẫu rõ tâm địa của mọi , vẫn hành xử theo cách xưa dạy ngũ thập, tri thiên mệnh lục thập, hành nguyện năm mươi tuổi, số phận mà trời ước định cho mình sáu mươi tuổi, ta hành động theo sở thích. Dừng cổng, cúi xuống hôn cô nàng áo , khi leo lên xe ra roi cho ngựa chạy. vó ngựa dập dồn, hung hãn khua động không gian êm ả của sơn thôn. Trong nhịp kiệu của ngựa bị giam hãm bởi mưa gió, ta cảm thấy sức mạnh bất khả kiểm soát lẫn sự bồn chồn nguy hiểm của một thứ tự do bị kìm nén, đầy đoạ khi tan sương, dữ vọt lên nhanh, sáng chói một cách bất thường khiến cho không gian oi nồng, tràn đầy mùi đất ẩm, mùi lá mục, mùi đống phân chưa oải. Từng luồng hơi ngùn ngụt run rẩy bốc lên khắp các khu vườn ướt sũng, từ liếp rạ mủn trải dọc các bờ dậu để trồng nấm rơm, từ đống vỏ trấu quê tích trữ để quanh năm mồi lửa, nhóm bếp. các mảnh sân cũ, hạt thóc sót hoặc hạt cỏ rơi trong các kẽ gạch long vôi vữa nhất tề đâm chồi sau mấy ngày mưa. qua vài đêm, hàng ngàn sợi lá non dựng lên lưỡi gươm tí hon ánh quạ. Muôn vàn sợi cỏ trong suốt thuỷ tinh, óng ánh nạm vàng, lá cỏ non dường không còn cỏ mà vật gì đó không thể gọi tên, lạ lùng, kì ảo, hiện lên trong khoảnh khắc làm biến đổi nhìn buồn chán của , đem một thoáng ngạc nhiên thần thánh cho cõi đời buồn tẻ. Có thể vì lý do nào đó ít tính thơ mộng hơn, hay chính vì bàng hoàng khung hoàn toàn thay đổi của thiên nhiên mà đa phần  vào sáng hôm . Nhiều í ới gọi nhau lên nương làm cỏ sắn, nhưng sau hết ta dùng dắng , để giặt mớ quần áo sau mấy ngày mưa, để thu dọn đám rơm vương rạ vãi, để lau dọn góc buồng, xó bếp, nơi ít dòm ngó vì mưa xuống nắng lên, ắt nhiều thứ phải đổ mốc. Vả chăng, sau mùa hái nấm, ta cảm thấy chùn chân khi nghĩ tới việc phải leo lên nương sắn, chui vào luống cây ngột ngạt hơi nóng mà nhặt cỏ, một công việc chẳng mấy hứa hẹn đền bù. Khoảng non , chính vào lúc các các cô chuẩn bị nấu , bỗng có chân chạy rầm rập đường thôn. Thoạt tiên, đám nhi đồng bốn năm tuổi, sau đó đám thiếu niên hiếu kì. sau rốt, tuốt tuột làng, đàn đàn bỏ mọi việc dở dang trong trong bếp để xem  Cô  bị bắt. ta chẳng ngại ngần, không ngượng ngùng khi gọi nhau oang oang, từ sân này vọng sang sân kia, từ bờ dậu này vói qua bờ dậu khác. Này, chuyện gì chưa Cô vợ trẻ của  bị công an bắt . Hãy đến xem sự tình ra. Này, dừng tay . nghe thủng chuyện chưa cô nàng áo  bị tóm cổ.  Làm mà đến nỗi vậy.Có trát tỉnh dội về nói cô ta gái làm tiền, chuyên lừa đảo gia đình giàu có. Lừa  Đúng chuyện tầm phào. chẳng lừa thì thôi, làm gì có sự trái khoáy vậy chẳng kẻ khôn ngoan, lõi đời, ăn mòn bát cõi tục. Nhưng sự quan trọng đang bí bức. Gần một năm vợ ốm gần một năm vợ chết có rờ mó đâu  Không tin . Lão bát ngát mênh mông thế, khối đàn tưởng dễ lắm à cứ thử xem việc gì tôi phải thử, đồ vợ, muốn lúc nào tôi ngả ra lúc . sợ không sức mà chơi. Bởi vậy mới dễ phét lác. Giờ nói dại, mà thăng thiên, tôi đố dám mó vào hến láng giềng. Có mà dao rựa họ chém đứt phăng cổ.  ti tỉ lũ chưa chồng với goá chồng. Chưa chồng,  đấy, xin mời thử sức Goá chồng, mẹ Hưởng rỗ với Lan toét thôn Hạ, có chơi tôi xin đãi thêm ba bữa rượu tăm với gà sống thiến hấp xôi. Nào, dám chơi không ngữ thì xin chịu thế sự đời. Cao chẳng tới thấp không xong. Chỗ thích, không . Chỗ giường kê, chiếu trải sẵn sàng, củ không giương lên nổi. Cho nên mới thành ra bí bức. Khi bí bức có đứa xinh đẹp tiên nó tiến đến, nó ngả sẵn bàn đèn, có mà khôn ngoan thánh thần đổ huống chi nhưng tôi nom mặt mũi cô ta chẳng giống quân lừa đảo. tổ chuồn chuồn. đàn làm điên đảo quốc gia hoặc làm khuynh gia bại sản kẻ khác xưa nay đều phải xinh đẹp. Xoàng xoàng vợ hay lặc lè cục mịch vợ tôi có mà ăn cám. Muốn lừa chẳng xong quen nghĩ chuyện bậy bạ. 
 tớ thang muối, rớ đầu gối nói thực. tớ chẳng quen món hoè huê sói , nói lòng vòng. 
 nhưng mà tôi hỉ chẳng thể tin rằng  bị gạt. Chuyện đấy giống sự gà bốn cựa, ngựa bốn hồng mai  khôn ngoan thật, nhưng mà xét cội rễ gã cạn chân bẳn đảng ta thôi chớ trải qua tài bang giao, suốt đời khoảng chỗ bẳn khách khứa nên chi lọc lõi cơ mà già đời đến đâu có chốc giả dụ ước mụ đầu óc vì chưng tắt hơi phủ phục cỗ sậu lủng quẳng trong đũng quần  có li ta thoả dùng nổi chể riễu kẻ sĩ hay đừng kẻ sĩ hệt đám áo trường học xúng xính, tay trắng chân trắng, ngược đồng ta cày cuốc năng tiều cu li, phe phái áo ngắn chân xui. thì cũ nói  nhất sĩ nhì nông. Kẻ sĩ bao gồm đám văn nhân, bầy tử, bao gồm trưởng cạc bậc quan liêu to quan lại bé, hết đám tổng nha lo việc triều chính từ kinh kì biếu tới làng thôn vậy mà lắm cốc rằng văn học chữ nghĩa bề chiều thần ám ảnh tê mê hồn. nạm à tui không không trung thời giả dụ lắng nghe hỉ nói. Cớ căn cứ khẳng định rằng  không thể bị lường Sự đời đâu lắm đơn giản ngỡ, lắm thể nhiều trạng thái hay chẳng thể dân đinh bung kiên cố năng bán tin tưởng nửa nghi, sau hết mỗ hỉ nghĩ rằng lắm sự hệt hạp lý, giàu đơn duyên cớ nà đó chính đáng dẫn đến sự bức cô . làng đâm vào đứng dãy đường được dòm cô vợ trẻ mực  bị trói tranh cánh khuỷu, dẫn trên dưới vày nhón xô kích xã, đầu tiến đánh an cả. Ứơc tâm tính tất tật mười hai quân , súng ống vai, vẻ mặt cứng bần tiện vỉa. cá diễu võ dương uy chứ hoành tráng biếu lắm vị kẻ thù vẻn vẹn giàu đúng một đồ trẻ, chớ thốn sắt trong suốt tay, hơn nước mắt ràn rụa bộ mặt tái bợt vị hốt hoảng mà hở đang muôn phần xinh xẻo xinh. sau hụi, có đến đay đả chục thanh thiếu niên hiếu cạ đánh thành đơn đám khán tình nguyện vô cùng chăm chú. hãn hữu, đơn cậu núp kích muốn làm chứng đãi đằng uy lực thứ chính quyền tảo quát nhắng nhít. giải thể quân ranh này, giải thể  phắt , đây chớ phải phận sự của mi. béng trui biểu phứt mà man di sự ăn hiếp nạt đều nước sinh lá khoai. Đám trẻ hiếu lạ đi lông nhông rông theo hụi tặng tới tận uỷ ban xã, gì một đám rước thiếu kèn thiếu rỗng không. Tại hội sở uỷ ban, phăng dạt sang trọng hai bên nếu bị xua đuổi, song đại hồi đám trốn kích nhãng, tức khắc chui lủi, len lách bằng mọi cách xuể làm chứng kiến gác   bị trói, song tự năm canh tân đến giờ chẳng còn diễn chốn . hồi cô tiếp bị trung thành vận tải đến chốn tạm nhốt theo lệnh chính quyền, rều rễu béng theo cho đến tận kho chứa chấp hát bộ mực xã, cách trụ sở uỷ ban đơn đoạn lối, bộ có chửa chật năm phút. một phòng chống gạch nhỏ, kín mít hộp, vẻn vẹn một cửa vào ra bè gỗ lim, khoá phẳng phiu chiếc khoá phứa lớn hơn bàn tay đứa trẻ lên bốn. đương bốn bề tường vén đôi, chẳng đơn lỗ lã thông đạt hơi, chớ một khuôn cửa sểnh. Ngôi đấy cũ tê vốn liếng kho chứa chấp chè mức chánh tổng. Sau, tới thì cải cách, chính quyền cách mệnh bày nhằm nhốt đám địa chủ cường hào. giàu thời đoạn hơn một chục bị giam cấm trong chớ phòng chống đặc che chắn, rộng mười tám thước, một góc đổ tro đặng tứ tung tiểu tiện thể, góc đối diện một chum vỡ vạc đựng nác uống biếu danh thiếp tội phạm. Sau ngày sửa sây, lệnh hạng huyện giả dụ đập tan vỡ buồng , mà chủ tịch xã nhớ tiếc rẻ giữ vì còn hữu dụng. dĩ nhiên, min cho đến thu vén, tôn tạo, quét vôi mới trắng lốp tốt vôi bôi xoá kỉ niệm đắng cay tẩy uế xú khí đương lưu . tự đấy, phòng nà dùng đánh kho mực tàu xã, chốn xấp cạc của bàn ghế, xoong nồi, mâm chậu, hốc đĩa, tách chén  quật cần thiết tặng cơ hội hoan hoặc tiếp tục thiết đãi khách khứa mực chính quyền. Ban văn trạng thái xã, hoạt cồn theo vụ xếp vào đó tấm băngrôn, khẩu tiệm, bộ kèn rỗng sắm vội vã trong suốt cơn cân cùng của đám cán cỗ lãnh tôn giáo. Lủng củng đơn góc nào là chiếc rỗng long tang hay là bị thủng, hai lượng kèn rỉ nhoét, đơn cây ghita hai lượng măngđôlin trơ thổ địa không quán, một mớ cờ gián nhấm song có chửa nỡ kẹp. hồi hương tay trưởng làm an xã đích ả bật khoá, trưởng đơn tụi chuột nhảy phóc ra, chui qua chân ta té vào phía mau chóng biến tạ thế trong suốt cạc bờ dậu bên kia lối. với tã đấy không khí tù túng ton hót lên luồng hơi phà ra bình diện mọi rợ mùi nước tiểu chuột lầm mùi ẩm mốc xì vào đây cậu lẩn trốn kích dẫn canh  đến cửa bắt đầu cổi trói. chập man rợ mới cầu mong thấy bắt áo mực tàu o bị rách một dấu trường học nách. hẳn tã lót bị buộc, canh chống vờ vịt xảy ra sự giằng rút xô xát giữa tù đọng đồng thi hành ta làm vụ. đứt canh quá giàu vì thế buổi cởi trói, gác có vẻ uể oải đờ đẫn tới nỗi chớ váng vất động đậy đảng tay. Chính cậu ẩy kích giáp vận chuyển o giả dụ lần bật cỡ vòng quán tặng đến nút thắt rốt cuộc ào trong cơ Điếc năng mà lại đứng đần ra núm nhỉ thờ thẫn đứng yên ổn, nhường nhịn không trung nhớ chộ quát tháo cụm từ kẻ áp điệu tớ. kép mắt đầm đìa lệ mờ vị e hãi kiệt lực nghe lệnh tạm giam cấm giò thực hành trưởng đả an xã quát lác. Sau đấy, thấy kẻ khuyết điểm lũ chả nghen đừng có làm phản tương ứng hệt, mỗ xìa tay đẩn vào vơi bọn ra trong suốt tê. giơ tay gian Lủng củng hạng tuồng tầm tầm cắt ngò hôi mốc, min dằn giọngvào Chỗ mực tàu bây chừ trong đấy. canh  bị náu đơn bao chuyển vận đựng trấu, canh xẻ kềnh bao vận tải trấu lên sọt đựng xoong nồi, chén đĩa hạng uỷ ban. hết công an xã kéo hai phe cửa, khoá nói trống không. từ bỏ hiện đến tối sẽ có mang cho. Sau đấy, con quay đám xô kích tuỳ tùng, mỗ khảo tra một lệnh trống tuếch. liệu cái thần hồn nhưng mà cắt cử sắp cho hắn thị. mai sau, chính quyền sẽ chia xử. Sau đó, hết làm an xã tiến lên vài bước trớt đằng đám trẻ lầm hiếu tuần tra, đưa mắt bệ vệ coi khắp lần. Đám im lặng thóc, trương mắt trông vì chưng phứa diện của quyền lực. một đỗi e hãi tự lâu yên thốt nhiên bừng thức dậy khiến họ chập bối lù xù . đợi biếu phút chốc lặng im trôi trải qua, trưởng tiến đánh an xã hắng giọng diễn viên chuẩn mực bị ra sàn diễn, trong khi ngầm chuẩn bị một diễn văn mà nép min nếu công bố cho xứng đồng chức trách cá nhân lóng quan trọng thứ cảnh huống nhỡ xảy ra hẵng lắng nghe cho tinh tường. Nhiệm mùa mực man di lao động. lao động vinh quang. cho nên tao đề nghị cù phứt cùng công việc. mỗ chẳng do vậy phao phí thời gian sinh sản. đang lợt tầng lớp, tôi, đại diện của chính quyền, có nhiệm vụ giải quyết. hết, cá nhân chủ nghĩa tôi, trưởng công an xã, xin hứa toàn thể sự việc sẽ giải quyết một cách triệt để. ta sẽ tiêu trừ tận cỗi rễ mọi nguy cơ độc hại để bảo vệ đời sống chung của cộng đồng hạnh phúc mỗi mái . Nào, có ý kiến gì không hùng biện dừng lời đưa mắt nhìn mọi. Hoan hô lên , chắc chắn đó kẻ đang cần xin chức trách áp triện vào bản lý lịch cho thoát li. Nhưng đám lặng im. có lẽ vì bài diễn văn hay ho kia chưa kịp thấm vào cân não họ. có nhẽ vì một đàn bị trói giật cánh khuỷu khiến họ nhớ thời cải cách ruộng đất, nỗi hãi hùng quay khiến hoang mang. Điều chung cục trong đám hiếu kì , không ít kẻ chịu ơn hoặc thực khách liền . Dẫu chăng  từng có lúc chén chú chén , chén tôi chén bác. giống ắt phải hiểu câu chẳng nỡ hoặc, nỡ lòng nào cất hoan hô không thấy hưởng ứng thì bẽ bàng lẩn ra phía sau. Còn trưởng công an xã thấy bài diễn văn hùng hồn của mình rơi vào im lặng thì bẽ bàng tức tối, liền đổi giọng quát. Không có ý kiến thì thì giải thể. Nói xong, ta bỏ ngay thức thì. Đội du kích lục tục theo . Còn đám hiếu kì dừng nhìn ổ khoá to tướng một cách bần thần, chẳng nói với một lời. Riêng lũ trẻ tò mò chạy tới, dán mắt vào khe cửa hòng nhìn tội phạm nhưng sau một hồi loay hoay đành thất vọng bỏ vì hai cánh cửa lim của  chánh tổng thời xưa kín bưng không một lỗ thủng bằng đầu đinh, không một kẽ hở mảnh cọng tăm dù qua bao nhiêu năm tháng. Lúc , mặt trời vừa đứng bóng. kẻ hiếu kì nhất phải quay về vì kiến bò bụng. ta nấu vội, hò hét cấp, ăn vội vàng để sau đó đến  xem sự tình ra . đấy, hai cánh cổng mở toang hoang, nhưng chớ hòng chôm chỉa vật gì vì Tư móm ngồi chồm chỗm ngay bậc cửa chính. Từ bậc cửa , có thể nhận diện ra từng khi họ bước vào cổng. cất đon đả không có chuyện gì xảy ra đời. Mời các vào uống nước. Hôm nay dịp nghỉ ngơi cho đỡ nắng. Trời này chui vào nương sắn chui vào hoả lò. Thế mà có vẫn lên nương đấy vô thiên lủng kẻ ngu đời. Mà trong lũ ngu có tôi đây. Nếu không sáng nay tôi để chứng kiến cho tỏ tường mọi sự. Vậy vừa mới đến ngót nghét một giờ. Tôi đang làm cỏ sắn thì thằng cháu chạy lên báo. Hai cô cháu chạy thốc chạy tháo về đến nơi thì mợ  bị mang còn vợ thằng đang đứng sân. nó phái đến để giữ cho nội. Tôi đuổi tất thảy cả lũ về dám làm thế tôi không dám nhỉ Thằng chủ tịch xã nhưng còn tôi. Mẹ nó đẻ nó ra hết sài đẹn, một tay tôi chăm bẵm. đận bẩy tuổi, nó mắc bệnh ghẻ suốt mùa qua đến mùa hè, tôi cúi xuống lấy ghẻ cho nó đau sụn cả lưng, mờ cả mắt. tôi đun nước lá tắm, xức thuốc cho nó lành. Mẹ nó vụng thối vụng nát có làm gì đâu Từ khi lên ghế chủ toạ đến nay, xem ra chiều vểnh râu vênh mặt . Bọn du kích trưởng công an xã dám ra tay thế này ắt hẳn phải có lệnh của nó. mà bỉ mặt bố đẻ đến mức thì chẳng còn. Nhưng nghe đâu đó lệnh của tỉnh. Nếu lệnh của tỉnh thì phải có công an tỉnh, không phải mấy mặt phèn phẹt xã này. Trong số mười thằng du kích vào này trói mợ  có sáu thằng chui từ háng mẹ nó ra tay tôi cắt rốn, tay tôi tắm rửa. tôi sẽ đến từng thằng đập váy vào mặt nó. Để xem nó dám làm gì tôi chẳng qua nó lũ tốt đen. bảo gì thì phải cúi đầu làm nấy. Thời cải cách chẳng khối kẻ bảo tố bố tố mẹ sẵn sàng nhổ vào mặt ba má hoặc gọi ba má quân phản động, đồ gian hạng có ra gì đâu. Đúng lũ chẳng ra hồn , nhưng khi bị sai bảo làm dám chống lửa thử vàng. tử tế quân bất lương khác nhau lúc gian nan. Bình thường trơn lông đỏ da chẳng há miệng . Lúc  vẻ, chẳng giơ tay vỗ.Tư móm chấm dứt đột ngột cuộc đối thoại vậy chuyển làn nhanh chớp này có đường phèn thượng hạng , nào thích uống trà ướp cúc với đường phèn tôi mời. Cúc vạn thọ chẳng hiểu gì hết. Cúc vạn thọ vô cương không ướp trà. Mà có ướp phải đổ trà vì nó hắc. ta ướp bạch cúc hoặc tiểu hoàng cúc tức loại cúc vàng nhỏ khuy áo thôi . Nào sành chè ướp mà trời mới nắng lên uống trà cúc cho thanh giọng. Nào, xin mời các các cách cắt chuyện chuyển khúc của Tư móm xem ra còn giỏi hơn các dàn sân khấu. làng tuy mót chuyện nhưng không dám hỏi thêm. Khi mùi trà cúc thơm ngào ngạt toả hương , khi bình đường phèn lấp lánh cục thuỷ tinh nhỏ bày lên mặt bàn thì ta quay sang xì xụp uống trà ngọt. Vị ngọt thanh tao của đường phèn khiến cho hương cúc có một vẻ lâng lâng trong suốt khi đứng giữa một nỗi buồn trôi xa một niềm  đang còn chờ đợi. Câu chuyện xoay sang cách thức ướp trà, cách trà đóng gói trà từ thời chánh tổng.  hấp háy nhìn lên đỉnh Lan Vu để mơ màng ngày nào đó, một vị cao nhân mặc áo thụng thêu vàng lộng lẫy sẽ bước tới góc núi hẻo lánh này bày cho họ cách trồng cất loại trà thượng hảo hạng trà Trảm mã . Bởi hình như , giá bán một cân trà Trảm mã xây một toà lâu đài bốn tầng, với mười sáu căn buồng thênh thang, cửa kính cửa chớp sáng loáng buồng của khách sạn sang trọng thủ đô nội tuần trà chấm dứt ,thái dương ngả qua phía tây. Bóng nắng đổ xuống một phần ba mảnh sân gạch. Đồng hồ treo tường  thong thả gõ ba . Khách chào chủ ra về. ta chẳng thể ngồi thêm vì qua mấy tuần trà, dạ dày chẳng còn chỗ chứa mà điều tò mò không phép hỏi . Vào giờ này, chẳng còn lòng dạ nào lên nương xuống ruộng. nấy quay về , quét dọn đồ đạc, lật giở tấm chăn manh chiếu cho khô ròn, kẻ ra sau vườn tỉa cành, rẫy cỏ, toàn công việc nhung nhăng cho hết chiều để chờ sau bữa sẽ có cơ tụ họp. Bởi mong , dữ rơi xuống để bữa tối dọn lên mảnh sân mà bên , gạch còn ấm nóng, nhưng bên gió núi ùa xuống phà làn hơi mát rượi nụ hôn ẩm ướt của sương mù. ta ăn vội ăn vàng, đàn không uống rượu, đàn không nghê nga cắn thóc rang hay nhâm nhi bỏng ngào mật sau bữa để mau mau lên đường. tất đều phải chuẩn bị đèn, đuốc bởi nơi đây, trời tối một cách mau lẹ. Mươi phút còn nhìn rõ bàn tay, mươi phút sau vật đen mực. Từ thôn Thượng, thôn Trung tới thôn Hạ, mọi ngả đường đều lấp láy ánh lửa. Một địa không bảo nhưng mọi đều hướng tới cô . Thế không hẹn mà nên, xã dồn tới cửa cô bí thơ đoàn. Cả một đám , cầm đèn pin, xách đèn bão, kẻ mang đuốc dầu hoả cháy đùng đùng. Nhưng cửa ngõ cô  khoá bằng một ổ khoá Tầu to tướng. Nhìn vào trong, sân lẫn đều tối om quái lạ , cô này đâu nhỉ. Sáng nay có còn thấy cô ta ra cửa hàng mua vải mà.  Hay cô ta tay  Lúc bắt cô  có xã trưởng công an với đội du kích , chẳng thấy tay đâu. Tay kí lệnh cho trưởng công an thực hành. ta tránh mặt, đương nhiên thế. đời trai trưởng dẫn quân tom cổ dì ghẻ bao giờ có đồ tể . Thế cô  can cớ gì mà phải tránh mặt quên rằng chính cô ta nhận lệnh của về tận làng Khoai điều tra lý lịch cô  lẫn chuyện  xây tầng cho bố vợ hay Cả xã này cô duy nhất truy đến tận tổ chuồn chuồn thế, không cánh tay phải thì cánh tay trái của chủ toạ. Thể nào, tôi thấy họ thậm thụt với nhau, ra vẻ đặc biệt thân tình.Ối chao, bắc thang mà hỏi trời. Tình đời ấm lạnh chuyện thường. Họ từ mặt nhau bữa tôi kéo mấy bao than về ngang qua cô , thấy tay hầm hầm bước ra mặt thâm l trâu vậy. Mấy hôm sau gặp cô , tôi tảng hỏi thăm thấy mặt cô ta sưng lên lệnh vỡ, đáp chủng chẳng Tôi không , tôi chẳng quan gì tới này chết nhá  dám ví mặt chủ tịch thâm âm hộ trâu Tôi mà mách thì chết toi. Tôi thách mách đấy thâm trâu câu ví tự xửa xưa. Tôi cứ theo vậy mà nói .  Đùa tí thôi, nhưng tôi không ngờ họ bỏ nhau nhanh vậy. Ôi chao, với giằng néo nhau nút lạt cởi ra buộc vào, buộc vào cởi ra bỡn. đời này có gì bền đâu Nhưng cậu chủ toạ. Chẳng nhẽ bí thư đoàn dám qua mặt cấp đó thì có trời mới . Thôi, về , sáng mai còn làm cỏ sắn. Mai không làm để dăm hôm nó ăn xuống gốc có mà hà hết củ. bao nhiêu công trồng trọt, chăm bẵm mất toi nói chí phải. Đành sắn chẳng ra mấy tiền nhưng cho ta thứ nuôi lợn hạt bột dành ngày cơ nhỡ. Chẳng nên bỏ phí của trời. Về Thế ta lục tục kéo nhau về, bởi mất cả ngày để theo rõi một tấn tuồng vậy kể . nay mai, sự gì đến sẽ phải đến. Còn họ, nương sắn đang chờ. Ánh lửa lập loè tản ra ngả đường ngoằn ngoèo lượn qua các miệt vườn các giải núi. nói chuyện tan loãng trong khung mênh mông huyền tịch của trời đêm chợt một vệt lửa phóng qua pháo thăng thiên. đó cất  Ô , chổi. có chổi vào tiết Không phải chổi đâu, đấy rụng. Khi rụng có vừa tạ thế . Chim cú kêu hoặc chim lợn kêu có khuất núi. Chứ rụng điềm báo rằng có một thánh hết hạn lưu đày trần gian bay trở về cõi đình.  Thật vậy Trời đất thật lạ thường. Khi chủ toạ mở mắt, ba giờ chiều chưa bao giờ một giấc dài nặng nề đến thế. giấc mơ ngắn, hãi hùng, xen lẫn hình ảnh, ý tưởng còn đọng sau câu chuyện về tiều phu khiến giấc đẩy tụt xuống một vùng sâu. có cảm tưởng vừa tham dự một cuộc nhảy dù đêm mà trong đó gã lính dù khi bị cưỡng bức lao qua cửa máy bay để buông mình vào một không gian tối tăm đầy hù doạ. Thật tồi lẩm bẩm bước ra hiên. Nắng đổ dài quá nửa sân, một thứ nắng trong suốt, vàng nhạt, không mảy may hơi ấm. cành mai rung trong gió. ngơ ngẩn nhìn , vẫn đang chòng chành giữa cơn mơ vừa qua hình ảnh mảnh sân chùa mắt. Mảnh sân cách chưa đầy sải tay, với hàng gạch vuông, với nắng quái ngã qua mái ngói phía tây. Từ ngôi chùa bên kia sân, gõ mõ lẫn đọc kinh vọng ra. Có thể phân biệt giọng của vị sư già giọng lảnh lói hơn, của sư nữ. lắng nghe hồi lâu tụng kinh để tin chắc rằng giấc mơ hoàn toàn qua giờ đây, sống trong hiện thực. Cậu lính trẻ phục phịch đang say trong chiếc võng mắc bên chái hiên đầu chùa, gương mặt đỏ hồng. Tuy còn trẻ, cậu ta ngáy, ngáy khá to. Cả hiện thực, một hiện thực mạnh mẽ hiển nhiên kéo khỏi giấc mơ miên man, giấc mơ khiến tâm hồn chìm đắm tầu bị bẻ hết buồm lái, bị nhấn xuống đáy bùn. Thôi chết cậu lính trẻ đột nhiên vùng dậy, kêu to xin lỗi, quên mất. Không chính tôi quên. Hôm nay thật mát trời.Vâng. Xin chủ toạ chờ cho vài phút. xin pha trà ngay chàng lính hối hả cuốn võng, cắm nước. Phòng quản trị thay chiếc ấm điện mới từ nay cậu ta sẽ không còn phải hì hục đun nước trong gian bếp chùa. nhìn cậu ta, lặng lẽ. Công việc của một ngày quanh quẩn thế thôi. Bỗng nhiên, nhớ tới tuổi trẻ của mình, không khỏi tò mò làm cậu ta có thể chịu nổi suốt đời thứ công việc tẻ nhạt này Một thứ công việc chẳng mảy may thích hợp với tuổi hai mươi. Phải chăng, vì một niềm sùng kính mà phải hy sinh đam mê khác Hoặc chính họ chẳng có đam mê nào đáng giá hơn đứng trong một đội quân trả lương để làm một thứ công việc tẻ nhạt suốt cuộc sinh tồn.Nhưng vội vã xua đuổi thắc mắc vì quả bất tiện. yêu chàng lính trẻ này, có thể một cảm tình muộn màng không chờ đón, tuy nhiên nó vẫn xoành xoạch niềm trìu mến đích thực. không muốn có ý nghĩ xúc phạm đến cậu ta.  Thưa chủ tịch, mời vào phòng dùng trà. Cảm ơn. Chú pha trà gì vậy dạ, trà ướp nhài, hôm tốt, tôi vào đây quay vào phòng, không gian thoang thoảng hương nhài. Ấm chè vừa pha toả khói. Rót đầy một chén, nhấm nháp từng ngụm nhỏ. Hồi còn chiến khu Việt Bắc, cho trồng một bụi nhài ngay sát chân sàn. Bụi nhài mọc nhanh hơn cỏ, sau một năm lan rộng tấm chiếu đơn. chiều hè oi nồng đêm mưa rả rích, hương nhài bốc lên ngây ngất. bông hoa nhỏ xíu kia, vì cho một mùi thơm nồng nàn đến vậy Nhiều đêm, đứng bên cửa sổ, nhìn ra khoảng rừng tối đen, thở hít đầy lồng ngực làn khí của rừng đêm hoà với hương nhài. đến khi có nàng, thường gặp hoa nhài hơn, bởi nàng thích cài hoa nhài hoa ngọc lan tóc.  Ta có nàng trong tay vào năm, khi nàng hơn hai mươi tuổi. Từ bắt gặp nàng cùng cô bạn ngồi chia nhau chùm vả cây, ta còn phải đợi chờ thêm hai năm . Hai năm trông ngóng, mỏi mòn. Ta đâu có yêu một đứa trẻ vị thành niên Về luật đời, ta chẳng mảy may phạm lỗi. lão tiều phu kia còn kết hôn với một cô gái trẻ hơn nàng, cô ta mười tám tuổi. Chén trà cạn, sót một cánh nhài khô đáy. chủ toạ chăm chú nhìn cánh hoa héo chợt hồi nhớ cảm giác ghen tuông của thời qua. Ghen tuông, kì cục thay, một thứ yếu đuối bất khả thú nhận.  mường tượng không gian lạ lùng đêm , mùi thuốc lẫn mùi thuốc đốt tục thứ nọ xen lẫn thứ kia một cách lộn xộn, hút một cách máy móc, bất tri kì vị. nhớ chiếc gạt tàn đất nung đầy ắp đọt thuốc, mớ tài liệu mà lật giở hết trang nọ đến trang kia nhưng không đọc nổi một dòng. Đêm đầu tiên họ làm tình. Thế gian có câu miếng ăn ngỡ đến miệng bị rơi nên mới theo thằng báo thù. Cô ta tưởng chắc chắn sẽ bước chân lên giường gỗ lim của. Chẳng gì có cơ ngơi toà ngang toà dọc, tám lạng, ả nửa cân, nào kém cạnh nhau. Không ngờ có đàn tít tắp mù khơi nó bay vèo đến chim yến, đậu đúng cành soan của trong mộng. Thế tan cuộc đoạn này chính cô ta vụng tính. Thằng đàn đáng mặt quân tử không thèm ngó đến của nả vợ. bọn đào mỏ mới nghĩ đến túi tiền. Trai hùng, gái thuyền quyên bậc chính nhân chuộng dung nhan, ngôn hạnh. Chí phải vô kể tiền mà phải tìm một đàn giàu có ta bê một đứa xinh đẹp tiên, tươi trẻ nõn nà, da thịt thơm phưng phức. Tuổi sáu mươi thế chết không còn chi hối tiếc. Kết luận cô gái già vụng tính. Đừng vội kết luận vụng tính nhưng nó giỏi xoay đầu nó lắm mưu hơn toàn thể đầu chứa rặt bã đậu của lũ ta cộng . Tôi đố các xoay chuyển tình thế giỏi nó. Đang từ phe cậu , nó nhảy một phát thành đồng minh của. ta bảo đục nước béo chính thế này đây. Phải công nhận đàn này khiếp đảm kín võ bưng vậy mà nó thế mạnh chẻ tre, trùm từ huyện đến tỉnh. Ắt hẳn nó phải có tay trong, họ hàng thân thiết ngồi đám cầm quyền. Một đàn đang từ chạy sang, bỏ sang nhanh lật bàn tay thế đáng gờm mặt. Không tóm củ khoai của thì nắm triện uỷ ban xã, giờ nó đàn quyền hành nhất hạng, đứng đầu hơn hai ngàn phu này. Thế chẳng phải nó thắng một ván to hay ván to thật. Chuyện này không dám chối cãi. Nhưng tôi xin hỏi các , đầu nó lắm mưu thế thì ba ba của nó có sỏi bên trong không nhỉ. kiên cố có. Hôm nào nó qua các cứ thử lắng tai nghe xem, hai hàng sỏi đóng hai bên hẽm của nó cọ vào nhau leng keng, lục cục chết nhá. Tối nay tôi về bảo chuyên nghiêng đầu giỏng tai nghe ba ba của  gióng chuông véo đứt tai cầm chắc dào, mách vợ tôi chuyện bằng . Nó rằng nhìn thấy gái già này bộ sậu của tôi héo rũ , kim đồng hồ số sáu ngay lập tức tội nghiệp cho cô , quyền cao chức trọng, to sân lớn thật nhưng ba ba để mốc thếch, khéo hiện thời gõ kêu công cốc mõ chùa. Láo, dám ví von thế hả Bậy bạ , các cụ vả cho sưng mõm lên hiện nay. Ôi xin các ngài đại xá,  miệng lỡ mồm. Lặng im. Tôi có một câu đố dành cho các kể cả các các cô , nếu muốn tham dự. Đố rằng từ giờ trở vườn cô chủ toạ  sẽ trồng loại cây nào hỏi oái oăm thế ngồi trong óc nó mà. Thế mà tôi đấy, các đánh cược gì tôi nói chà nghe. Đồng ý, một bữa rượu với cá rô rán. Bủn xỉn thế, không thèm. Thêm bữa rượu thứ hai với gà mái tơ hấp, chấm muối lá chanh.Bữa thứ ba với bún lòng mắm tôm, mùi tàu, húng quế. Tôi chấp nhận. Giờ, các giỏng tai lên mà nghe từ nay về sau cô chủ toạ xã của ta sẽ nhổ sạch các loài cây hiện có trong vườn mà trồng toàn chuối ngốc. Loài chuối ngốc này phải lấy giống tận tỉnh, còn có tên gọi chuối tăng sản, hoặc chuối triển lãm, mỗi quả nặng từ nửa cân tới bảy lạng tây, to hơn chày giã cua của các nội trợ các các cô lập tức rú lên bị rết cắn, hoặc bị dội nước sôi. Phải gió này đàn đểu cáng. Đồ chết giẫm quỷ, đồ trời đánh thánh vật họ lăn lộn, ngả nghiêng, rú lên từng hồi điên, đến bật cơn ho sằng sặc mắc chứng ho gà, đến chảy nước mắt nước mũi thế, đoạn kết của hết thảy cuộc bình phẩm bao giờ vẫn câu chuyện tưởng tượng lạ lùng tục tĩu, nơi trí tưởng tượng của nông xài hết công xuất để dồn trút ẩn ức trong tâm hồn họ để bắn loạt đạn hành hình vào kẻ nào đó bị buộc vào cây cọc một pháp đình xưa cổ miên viễn . Nhưng câu chuyện vừa nghiêm chỉnh vừa cợt nhả về đàn quyền lực chính một lối báo thù. Lối báo oán vô thức xưa cũ trái đất. Khi một cơn chấn động tinh thần tập thể xảy ra, ta phải tìm phương thức giải cứu để có thể tìm sự cân bằng, để củng cố niềm tin vào bản thể, sau rốt, để biện minh cho cuộc sống tương lai. Cách tiện lợi nhất tìm vật hiến dâng một vị thần vô hình vô ảnh, một đấng linh thiêng tối cao đầy quyền năng bùa phép hoá giải mọi tai ương. xưa từng bắt cô gái đẹp nhất vùng ném xuống vụng biển để làm vừa lòng Hải long vương với tên gọi Thanh long vương, Bạch long vương hay Hắc long vương tuỳ theo vùng biển các vị thần trấn ải.  giờ đây không thể bắt cháu họ ném xuống vực sâu để tế sơn thần nên họ phải tìm cách mang lên dàn hoả thiêu của dư luận một kẻ khả nghi nhất về tư cách. Trong trường hợp này, không có vật thí mạng nào thích đáng hơn cô chủ toạ vừa nhậm chức thị . Giấc mơ của đứa bé thôn thổi một cơn bão khắp vùng, nhưng hết trong xã. Một quái vật khổng lồ giao tranh cùng đứa vừa chui ra từ lòng nó. Phải chăng đó hình ảnh biểu trưng cho nỗi bất hạnh mà ta sợ hãi nhất đời sự vô phúc, sự vô đức, sự bất nhân. Bất cứ một gia đình nào, dẫu sang hay hèn, giầu hay nghèo đều xem mối quan hệ giữa các thế hệ nền tảng vững chắc nhất của một dòng tộc. Không có tiền thì không sống bần hàn một thứ địa ngục ánh quạ, không ngạ quỷ chẳng có lò thiêu nhưng nung nấu trong đau khổ. Tuy nhiên, nếu rương hom đầy tiền bạc, mà vợ chồng đánh lộn, vác dao chém nhau để tranh giành phần hơn phần kém thì sự giàu sang coi một thứ địa ngục thứ hai. Một địa ngục không kém phần kinh hãi. Tình mẫu tử tình phụ tử xưa nay vốn coi thứ tình cảm thiêng liêng nhất trong cõi. Từ thuở đứa bé lọt lòng, ta hát ru công cha núi nghĩa mẹ nước trong nguồn chảy ra. Câu hát bên nôi sẽ còn lặp lặp một điệp khúc bất tận qua suốt tuổi thơ sang đến tuổi trưởng thành. khi đứa bé trở thành một chàng trai hay một cô gái, trong hôn lễ, ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời, họ phải quỳ lậy sinh thành nuôi dưỡng họ ngay bàn thờ gia tiên. Nghi thức biểu lộ sự tôn kính lòng ơn. Nghi thức lời cam kết của tình hiếu đễ. Thời cuộc đổi thay, các đám cưới chính quyền cách mạng không trầu cau, chẳng còn pháo hồng, khăn lụa. Trai gái vừa liếc mắt đưa tình tối hôm  sáng hôm sau báo cáo đoàn thể, đảng, đoàn, hay ban phụ nữ xã. Cha mẹ chưa kịp cất nhời, họ kéo nhau ra uỷ ban cộp dấu vào tờ khai hôn thú. Mực vừa ráo, tức khắc các đoàn thể đứng lên tuyên bố, diễn ngôn, khuyên nhủ các cặp tân hôn phải đoàn kết, chăm cần lao, hoàn thành mọi nhiệm vụ của nước gia đình. Sau đó, kẹo lạc nước chè thay cho cỗ lớn, cỗ nhỏ tràng vỗ tay thay cho pháo hồng, khăn lụa. ta phải cúi đầu khuất phục quyền lực thế tục. Nhưng cuộc phục thù rình nép trong bóng tối của lặng câm vào thời điểm cho phép, ắt xảy ra thế, giấc mơ của đứa bé thôn Trung dội vào tâm hồn cơn bão của sợ hãi phẫn nộ. Ngoại trừ kẻ mất trí, chẳng muốn có một đứa quay cổ đâm dao găm vào lưng mình. làm cha làm mẹ thường hy sinh không tiếc thân cho các ăn, , trở thành một  nọ kia hơn hẳn chính họ. ta vẫn dạy dỗ từ bao đời lợn mẹ mới táp lợn , chó mẹ mới tranh ăn với chó , loài chẳng thể hành xử vậy. Khi hy sinh thế, ắt hẳn họ tự cho phép mình quyền đòi hỏi nơi đứa lòng hiếu đễ thường hằng của đạo lý xoành xoạch bị dập vùi bởi một hiện thực phũ phàng. Giấc mơ tình nghĩa vốn dĩ mênh mông biển khơi, nhưng hiện thực của lòng nhân ái, của sự quên mình dòng sông mảnh mai, kênh hẹp. Tự muôn đời, cuộc sống trôi dòng nước, giữa hai bờ của hy vọng thất vọng, của lòng tin với sự mất lòng tin, yêu thương oán hận Giống trái đất quay giữa mặt trời mặt trăng, một sự luân chuyển không ngưng nghỉ, một đổi dời bất tận, một xoay vần miên viễn cho đến ngày trụ trở thành đám tro của hỗn mang, trong cuộc trở về chung cuộc. Bởi quy luật của sự luân chuyển không mệt mỏi này, ta phải cứu vớt niềm tin của chính mình vào thời khắc hiểm nguy nhất. Không còn niềm tin thì chẳng còn cuộc sống, cho dù một niềm tin rồ dại. quê cần phải bảo vệ mái của mình, họ cần tin rằng sẽ ơn sự hy sinh của họ, rằng sẽ trở nên đứa hiếu đễ để xứng đáng với vớ lao khó, nhọc nhằn , hy sinh, tận tuỵ trong ngần tháng năm. Họ cần bảo đảm rằng một mai đây, khi họ nằm trong quan tài, đứa sau linh cữu sẽ nhỏ giọt lệ chân thành vì tiếc thương chứ không phải vì cần diễn màn kịch để che mắt xóm giềng, hay để trả thù lao cho cửa, ruộng vườn, tiền bạc mà họ để cho. Họ cần bù đắp một cách công bằng, bởi tình yêu cần đắp đổi bằng tình yêu. Tấn tuồng thế sự diễn ra trong gia đình , thoạt kì thuỷ tưởng một màn chèo tiêu khiển, dà đụng chạm đến bi kịch vụng lén, kích động cơn khắc khoải, nỗi lo âu kinh niên nung nấu sau cánh cửa nhiều gia đình. Đến khi giấc mơ  mẫu tử giao tranh của thằng cu xuất hiện thì cơn day dứt thầm kín trong tâm hồn bùng khởi giông tố chà xát khắp vùng, ta đổi tên giấc mơ  mẫu tử giao tranh thành  phụ tử huyết chiến để cho gần với hiện thực.  Phụ tử huyết chiến bởi có bí ẩn không thể lý giải trong câu chuyện lạ thường này. Chính trưởng công an xã , sau khi bị huyện hỏi cung vì thi hành mệnh lệnh một cách cẩu thả, máy móc, không tỉnh táo giám sát kĩ lưỡng kể rằng khi tới  đọc lệnh, yêu cầu cô  chứng minh rằng quan hệ của cô với  hợp pháp, vợ trẻ của la lên tôi có cưới xin hợp pháp. Tôi sẽ đưa tờ khai hôn thú cho các xem giọng cô quả quyết. cô tất tả vào buồng, ngay tức thì mở khoá chiếc tủ lim ba gian đồ sộ để lục tìm giấy tờ. Vẻ mặt lẫn hành vi của cô khiến cho trưởng công an xã chột dạ, bởi ta hiểu rằng nếu quả thực cuộc hôn nhân của họ hợp pháp thì tờ lệnh truy nã kẻ mại dâm mạo, trong trường hợp , ta sẽ bị kết tội a tòng mạo giấy tờ, đàn áp công cùng chủ toạ . Tim ta bắt đầu nhẩy loạn nhịp. Nhưng may mắn , lục soát, cô  tuyệt vọng, sau hết đàn hoảng hốt gào lên ăn cắp tờ khai giá thú của tôi Tôi thề với các rằng tôi đăng kí đàng hoàng làng, chính cậu tôi, chủ tịch xã đứng lên làm thủ tục. Nhưng vào lúc , mọi kêu gào, lóc của cô đều vô nghĩa vì trưởng công an xã đội du kích đều tin chắc mệnh lệnh họ thi hành chuẩn xác, nếu một mệnh lệnh chuẩn xác, họ sẽ thẳng tay trừng trị một  đàn vô đạo đức, phá hoại thuần phong mĩ tục của xã hội. Điều kì lạ sau khi huyện thông báo lên công an tỉnh, công an tỉnh phái về giải quyết tức thì, lúc cô  giải phóng khỏi căn phòng tạm giam hôi rích mùi nước đái chuột đầy dĩn, muỗi chính lúc  mang tờ giấy khai giá thú trả cho cô vợ trẻ. Rõ ràng chính lấy nó chứ chẳng phải một tên trộm vô danh nào đấy. Điều bí ẩn này chắc chắn không một dám hỏi, nhưng nó chủ đề cho tuốt tuột cuộc tranh cãi của trong vùng. thì cho rằng  đoán sự việc nên lừa cậu trai vào bẫy. cho rằng  mang tờ khai giá thú theo vì rằng nó sẽ bị đánh cắp thủ tiêu bởi chính cậu trai. Chiếc tủ ba buồng đồ sộ vốn vật gia bảo qua nhiều đời. trai trưởng nên quyền giữ một chiếc chìa khoá. Sự cẩn trọng của cha vô tình trùng khít với việc cậu trai cay cú muốn hạ nhục mẹ kế đáng tuổi gái mình. Có cho rằng mọi sự xảy ra bàn tay của quỷ hoặc thần, rằng không một đứa tỉnh táo nào có thể hành xử , chẳng có một cha bình thường nào nỡ lòng ám hại mình. Rằng sự việc này đích thị xưa vẫn gọi ám rằng gia đình này có dây tơ mối nhợ với thế giới của ma quỷ nên luôn luôn xảy ra sự việc bất thường. mẹ bị ma đói nhập hồn, giờ đứa trai bị quỷ mù ám quẻ. này đều hành động rồ dại sự điều khiển của một gã phù thuỷ hiểm ác, hoặc một quỷ vô hình. Họ còn xác di động, hoặc rối gỗ sợi dây điều khiển thế giới ma. Thôi thì loại thuyết, mọi chiều phân tích. Cuộc khẩu chiến kéo dài miên ngày nọ qua tháng kia. Nhưng một điều tất cả mọi đều cảm nhận, nỗi sợ hãi một hiện thực quá tàn bạo, một hiện thực khiến cho mọi kẻ làm cha làm mẹ đều chấn động đến tận nơi sâu xa nhất trong cõi lòng. Họ cố dò tìm sự thực . Một ngày, trai  bạo gan hỏi thằng bị tù bao lâu theo xét xử bốn năm sáu tháng.  Thế hiện  ngồi chồm chỗm ghế của nó.  Đấy chuyện của kẻ cầm quyền, chẳng phải việc của ta.  Nhưng dù nó , cháu ruột của chẳng chuyện đó không tìm cách nào đấy làm giảm nhẹ sự tình chú muốn nói gì muốn nói chẳng lẽ tầm tay dài không giữ nó ghế chủ toạ xã chú tiếc hả Nhưng tôi cha đẻ của nó, nó còn hà hiếp tôi đến thế, huống chi dưng không dám nói gì thêm. Sau đó nhiều ngày, ta mới đến , trách mắng đứa cháu dâu thằng chồng mày ngu hơn chó, sướng chẳng đường sướng. Từ khi mày dựng vợ gả chồng, dọc ngang đều do bố lo liệu mày sinh đẻ , từ đồ ăn thức uống đến quần áo giầy dép lũ trẻ, sắm sanh. Cho đến ghế chủ toạ, chẳng có , đố thằng chồng mày ghé đít ngồi vào . Có không cả đàn cả lũ mày mà họ hàng nương nhờ cây cao bóng cả. Mẹ chồng mày chết , muốn lấy quyền , phận sự gì mày phá thối Đúng lũ đầu lợn. bây giờ thằng chồng ngồi tù, vợ lo hai bữa ăn hết hơi, cổ dài cổ ngỗng. mày thấy sướng hay chưa đấy sự thức tỉnh của lý trí đạo đức. Phải chăng đó chính bài giảng luân lý cổ truyền Nhưng trong cuộc thi điền kinh, đạo đức bao giờ kẻ chậm chân. Đạo đức xoành xoạch vận động viên chung cuộc về đích. chủ toạ bị kết án tù ngồi bốn năm sáu tháng. Mọi đều rõ sự tình. Nhưng sau một năm, ta thấy ta trở về. không lên nương, xuống ruộng mà làm việc vào sáng hôm , sẽ nghe gõ móng ròn rã của ngựa  đường thôn. Đó nhịp chân của một ngựa nòi, lông nâu hồng óng mượt nhung, bờm dài đẹp bờm ngựa trong tranh Tàu cổ. gõ móng của nó hoà nhịp với lục lạc nơi cổ, khúc nhạc quen thuộc đối với , bởi nó gợi lên hơi hướng của cuộc sống náo nhiệt nơi đô thành. Cứ nghe lục lạc reo ta ngóng ra cổng, hoặc qua hàng rào để ngắm ngựa, cất chào chủ nhân. hôm , họ đều thấy  ngồi phía , vẻ mặt tư lự, tay lơ đãng ra roi. Phía sau vợ chồng cả hai quắt queo hai túm giẻ, lặng im hai mô đất, quay mặt vào nhau. Vẻ lặng im lạ thường khiến mọi không dám cất chào thường lệ. Họ tảng không nhìn thấy , chẳng nghe thấy gì. Nhưng vào tối hôm , nọ thì thầm với kia, xóm này loan tin sang xóm khác. Chẳng còn vẻ háo hức hồ hởi của kẻ rỗi việc, tò mò thóc mách chuyện đường. chẳng còn vẻ nhởn nhơ của kẻ xem hát chèo, hay dửng dưng đứng lề mọi chuyện.  nhìn vào mắt nhau, với vẻ đắn đo lạ thường của tuy già đầu nhưng chưa khôn lớn, tóc muối tiêu mới truy tìm hình ảnh đích thực của bản thân mình bố ra tay kéo cậu trai khỏi cánh cửa ngục tù. Thôi, thế còn may. Cơ sự này vững chắc cậu sẽ phải mở to mắt mà nhìn ra để hiểu sự đời, nhìn vào trong tâm để hiểu bản thân. Từ nay về sau ắt đường hối cải. Nghe đâu cậu ta phải quỳ lạy  ngay cửa giam tỉnh, vào chính lúc công an đọc lệnh tha hạn tù.  này nói, kia lặng im hoặc nhìn lên trời, hoặc nhìn ra bờ dậu, hàng cây, với mắt nửa chăm chú nửa ngơ ngác sau lặng im đầy nghi vấn, ta thở dài trút gánh nặng sự đời ngàn năm không thay đổi máu chảy ruột mềm, hổ chẳng nỡ ăn thịt có lẽ, đấy chính lời tự an ủi, một thứ thành trì tâm linh che chắn, phòng ngừa cơn bão có nguy cơ đổ bộ từ một đại dương xa lạ bất tường vào đất liền, nghiền nát tim yếu mềm của họ. Sự trở về của diễn ra trong lặng im. ta một tuần, chẳng bước chân khỏi ngõ. Sang tuần sau, vào một cùng hai cô gái vác sọt lên nương dỡ sắn. Đang từ quyền lực nhất xã, tới đâu nghe ta cất lời chào khi kịp mở mồm giờ trở thành kẻ thường một thử thách cam go, huống chi một thằng tù bàn tay của chính cha mình giải cứu. Xóm giềng chắc mẩm mọi sự phải diễn ra vậy. Do đó, bởi một thứ trắc ẩn xưa cũ tồn tại hàng ngàn năm trong các cộng đồng,  nhất tề tảng không chuyện gì xảy ra, vừa mới xa trở về. cuộc trò chuyện diễn ra một cách an lành cây cỏ hôm nay bố cậu dỡ sắn nương sắn bên tốt gấp hai lần nương sắn tôi tàm tạm, ơn trời chăm làm cỏ , sắn năm nay hẳn tốt bột. Đến tết tha hồ tráng miến. Vâng. Bọn trẻ tôi thích ăn miến. Mẹ nó tuy vụng dại đường nhưng vài mánh trong nghề này. Năm nay cậu có tính gây đàn ong hay không tôi chưa tính. Còn chờ xem tôi vậy. Năm ngoái mất mùa phấn hoa, đàn ong vơi quá nửa. Làm nông nghiệp đánh bạc, phải chấp nhận thiên tai.  Có câu ca này mất mùa thì tại thiên tai mùa bởi tại thiên tài đảng ta nếu cậu còn chủ toạ cậy răng tôi chẳng dám nói. Nhưng giờ cậu phó thường tôi. Mọi sự chẳng còn phải giữ gìn. Thế  bây chừ thì mọi đều bạo mồm, bạo miệng nói chuyện đời với cậu. Thế phải mà tới giờ tôi mới. Câu ca hay thật. Lão nào nghĩ ra đúng bậc kì tài. Cậu nói thật hay chơi đấy hỏi thế, tại vì bao lăm năm nay ngồi ghế chủ tịch, cậu nghe huấn thị đảng với chính quyền. câu hát bậy bạ chẳng lọt tai các vị cầm cân nảy mực.Có thế thật nhưng vào tù tôi mới thật sự cuộc đời. Trong ối thằng thông minh sáng láng gấp vạn lần lũ cấp huyện đầu tôi.  Thật thế không thật tôi mớm nhời vậy. Thế từ hôm chuyện tù của bỗng dưng nhờn chuyện đùa. Chẳng còn mặc cảm, chẳng còn nương dè vì sợ đụng chạm đến nỗi đau của khác. kể khơi khơi chuyện bạn tù với vẻ nhởn nhơ, hãnh diện gặp gỡ họ một đặc ân chính họ thầy trước hết dạy cho ta bài vĩ đại về cuộc sống. làng đều thấy rằng hoàn toàn trở nên khác. Điều ta không che giấu. Chẳng phải một lần mà nhiều lần nói oang oang cho họ nghe , đây cứ tưởng phỗng to, giờ tôi mới hòn đá rửa chân cầu ao còn to vạn lần hơn phỗng. Cậu nói bóng nói gió thế, hoạ chăng có đầy bụng chữ mới hiểu nổi cánh cầy tôi mít đặc.  Vậy tôi giảng cho các nghe đây cả làng cả xóm tranh nhau thi đua, phấn đấu. lớn thi đua cần lao, tăng sản lượng, vượt tiêu trẻ thi đua nhặt phân trâu, lượm lúa rơi lúa vãi trường thì thi đua hành, đứng lên bảng danh dự, nhận phần thưởng gài bông hoa vải đỏ lên ngực tột bậc hạnh phúc. bao nhiêu năm sống thế, giờ tôi mới nhận ra đó chuyện hão huyền. Đời sống thật sự của ta quy tụ vào ba lỗ, một lỗ miệng bên , còn hai lỗ khác trong đũng quần. quan tâm đến ba lỗ đầy một kiếp sống. Nhưng còn còn gì hết nếu còn, sự phỉnh phờ. Rặt chuyện phỉnh phờ. Tôi cắt nghĩa cho các nghe ắt ta đều bị triệt sản. Đàn thì thắt túi tinh trùng, hoặc dùng bao phòng tránh thai. Đàn phải đặt vòng, hết vòng giun đến vòng tròn nắp. Da dẻ đít nhái, mặt mày tái mét trúng gió độc cứ phải tiếp tục đeo vòng cho hoàn thành kế hoạch sinh sản để nhận cờ thi đua cấp huyện, cấp tỉnh. Trong khi đó kẻ ra lệnh cho ta triệt sản có chịu thi hành chính mệnh lệnh của họ đâu. Vào trong tù tôi mới sự thật. Vào tù tôi mới trong khi đô thị ăn sắn ăn khoai, khẩu phần thịt mỗi tháng từ một lạng đến hai lạng rưỡi thì các quan lớn có sổ Tôn Đản tha hồ tọng vào mồm gì họ thích. Thứ bảy, chủ nhật, toàn lao động xã hội chủ nghĩa thì vợ các quan lớn nhảy đầm hoặc vẫy điếm đực vào buồng phục vụ. Tết nào nước yêu cầu tiết kiệm trong khi các quan thãi sâm nhung, quế phụ, bếp họ đầy sơn hào,hải vị, hết cháo yến đến ba vị đại bổ hầm với sâm cầm. thế, không sự phỉnh phờ thì các gọi gì quả tình tôi không. Vì thế, tôi mới hiểu rằng bọn đứng đầu cổ ta cốt làm sướng ba lỗ của họ. Vậy dại gì ta không làm trơn ba lỗ của ta đến đây thì xóm giềng đều im bặt, phần bởi ngượng nghịu, phần bởi điều vừa nói quá mới lạ họ chưa phản ứng ra. Có cho rằng ta nói cà trớn vậy cốt gây sự chú ý đến  bài trong tù mà quên sự việc tồi tệ ta làm. Có cho rằng cố tình thổi phồng sự thực để tỏ ra ta bất cần đời, ta không chút mảy may mặc cảm, rằng chuyện tù với ta giống cuộc dạo chơi nhưng hoá ra trần thế bé nhầm. Vài tuần sau đó, vợ mếu chạy đến uỷ ban xin cô  kí lệnh tháo vòng, với lý do chồng muốn có đàn đống, vì từ ngàn xưa tới nay ta vẫn cho rằng nào nhiều cháu  phúc lộc đề đa rằng nếu ta cưỡng ý thích của ta sẽ đuổi ta ra khỏi cổng tức thời đưa một đứa gái thị thành, trẻ đẹp gấp ngàn lần về. Cô chủ tịch mới hiểu rằng cô ta đang đứng một gã thật sự, rằng vua thua thằng khùng nên chẳng dại gì giơ đầu ra đối chọi với kẻ vừa thoát khỏi cánh cổng tù. Không hỏi han thêm một lời, cô giơ bút kí đánh xoẹt. Thế tuần sau, vợ xuống bệnh viện huyện tháo vòng. Chiều hôm , ngồi uống rượu giữa sân, ngật ngưỡng một lão già bẩy mươi tuổi. Nửa chừng bữa rượu ta cất chửi đổng gái già thân phận cắm mặt xuống mà kí lệnh. Nếu không, tao sẽ cho nó thế nào võ của các đại ca trong giam hạch vợ mang thêm rượu, nửa tỉnh nửa say, ta bảo hai đứa gái với cậu trai rằng. Tao hiện chẳng đảng bộ chẳng uỷ ban, mọi dây trói tháo cởi. Tao với mẹ mày cứ đẻ tha hồ, bao giờ hết trứng thì thôi. Đến lượt mày vậy ,cháu nội cháu ngoại đối với tao đều lộc hết. Từ thượng cổ, các cụ dạy có có của. mình mà , nhất tề đánh một rắm làm sập mái nó nó đây ám vợ chồng  với đứa trai vừa chào đời, đặt tên. Thời gian ngồi tù chính thời gian cô  mang thai. khác mang thai thì ốm nghén vài tháng liền, chẳng nôn ăn toàn thứ gớm ghiếc ổi , vôi sống, ớt tươi, cà đắng vợ trẻ của  chửa đẹp hoa mùa , da dẻ láng mượt, hai má đỏ hồng. Khi bụng kềnh trống mà cô vẫn chạy phăng phăng, vẫn lên nương xuống ruộng, ròn pháo tết, chẳng mảy may tỏ ra mỏi mệt. ngày, tháng, Tư móm đưa cô xuống huyện đẻ, quay trở về khoe khắp làng xóm rằng đứa bé lọt lòng có ba vòng tràng hoa quấn cổ, rằng vừa gỡ tràng hoa nó cất vang khắp mấy gian , rằng tuy đầu nhưng nó nặng bốn cân rưỡi, dài năm mươi chín phân tây.Với số vậy, nó đích thực đứa bé lọt lòng lớn nhất trong vùng, không  mà toàn huyện đứng chờ vợ hành lang bệnh viện. Khi mọi việc xong xuôi, bước vào đeo lên cổ cô  một sợi dây chuyền mặt đá tạc tượng Phật quán thế âm tát. Tất cả sản phụ trong vùng sẽ phải ghen tị vì điều này. Vào ngày thằng bé đầy tháng móm đứng lên làm ba mươi mâm cỗ mời họ hàng gần xa. bố bồng đứa bé tay thay vì cô vợ trẻ để chào họ mạc, điều chưa từng làm đối với đứa của vợ hàng nội ngoại, xa gần của  đều công nhận chưa từng thấy thằng bé nào đẹp, rằng nó quả xứng đáng với sự hãnh diện cả gia đình, rằng nếu cha già cọc mà gia đình , hẳn cõi đời này sẽ có hàng triệu mơ tưởng phải chăng gì xảy ra mái của cha dội đến tai làm tim thù hận của ta nhức nhối. lời lẽ nửa tỉnh nửa say không che giấu nỗi đắng cay độc địa. ta hiểu rằng tù chẳng khiến cho đứa trai tỉnh ngộ mà ngược nó gia tăng mối hờn oán đối với cha. Giấc mơ phụ tử huyết chiến vẫn tồn tại, không ngừng ám ảnh tâm hồn quê. Vào đêm tối trăng,  ngước nhìn bầu trời mịt mùng mây phủ, khắc khoải buông thở dài ết năm , gả chồng cho hai cô gái cùng lượt cưới diễn ra trong lúc vợ sắp xếp áo quần chuẩn bị xuống huyện đẻ. bụng lặc lè của ta tới tháng thứ tám. đứa thứ tư của họ ra đời khi lễ  mặt của hai cô vừa kết thúc. Đó một đứa trai, đặt tên một tên bao hàm sở nguyện lẫn ý chí của bố vừa chín tháng, vợ mang thai. Năm sau ta đẻ trai, bố nó đặt tên một tên đầy tính biểu tượng, diễn tả ước mơ của bậc sinh thành. Cùng năm , hai cô cho ra đời hai đứa gái. Cô đẻ tháng , tháng sau tới lượt cô. Hai đứa bé vừa đầy năm chưa kịp cai sữa, cả hai cô có nghén, mặt lá cải, đứa trẻ bú sữa độc, ỉa chảy cả tháng ròng. Cứ thế, gia đình này sản xuất tục, bất chấp mọi đàm tiếu của làng xóm hai rể yếu bóng vía, tuy bố vợ mất chức nhưng họ vẫn còn e nể, nên giấc mơ  mình , nhất loạt đánh một rắm làm sập mái nó của có cơ trở nên hiện thực. Bởi sự đời bao giờ khởi đầu bởi hai chữ tuy nhiên Tuy nhiên, trong lúc thực hiện giấc mộng điên cuồng của mình, không lường nổi hành trang cấp thiết kèm theo một đội quân đúc thế. Gia đình hai chàng rể túng bấn vào loại xếp hạng thường xuyên cứu tế trong xã. Nghèo khổ, nhưng họ có thói vô lo của sống chăng hay chớ, nói các cụ thuở xưa miếng sống ăn cả miếng sống, miếng chín ăn hết miếng chín. Thế nên, cưới vợ cho trai, nhưng gia đình này chẳng có mảy may trong tay cắc bạc. Từ lễ ăn hỏi, cho đến cỗ  đời sống mới kẹo bánh với nước chè họ phải ngửa tay vay hàng xóm sau ngày  mặt, vợ phải tuồn phong bì cho các cô gái để các cô trả nợ đậy. Lễ  mặt vừa xong, hai cặp vợ chồng trẻ quay cha mẹ vợ vì không có phòng riêng. Ngày hợp hôn, ba má chồng phải nhường chiếc giường độc nhất cho đôi tân hôn, vác chõng tre ra hè . Thế vợ chồng chia nhau năm gian ngang của ba má. Mỗi cặp hai gian, còn gian rốt cuộc nơi chất chứa toàn bộ thứ sản phẩm cụ nông gia. Với thành tích sinh đẻ vượt bực vậy, gia đình bỗng nhiên rơi theo chiều thẳng đứng từ loại gia đình ngất ngưởng đỉnh phong lưu xuống hạng gia đình bơi lội lóp ngóp trong vũng lội của nỗi bần hàn. Tiền bạc dự trữ tiêu tán nhanh lá khô mùa bị gió cuốn. Sức lực của chẳng mấy khả quan, duyên làm ăn của ta vậy. Ba năm liền, xoay sở chấn hưng nền kinh tế gia đình. quyền ta, hai chàng rể ngoan ngoãn, bố vợ bảo gì nghe nấy. Nhưng vị gia trưởng chẳng phải nhiều trải nghiệm trong sản xuất, hai chàng rể vốn liếng xuất thân từ gia đình nghèo túng vô năng. Cả một đống tụ tập trong ngôi lớn vậy, lẽ ra phải đem một hơi hướng nồng ấm, đầy sinh khí, thóc lúa tiền bạc phải nảy nở dồi dào Nhưng số phận không mỉm với . Chẳng thế, thần may mắn còn nghiến răng kèn kẹt hắt nước lạnh vào mặt ta. Mấy năm liền, tuy sắn khoai trồng riêng công điểm cần lao cho hợp tác đầy nhưng món ra bạc ra tiền hoàn toàn thất bại. Mùa hái nấm, ba đàn hùi hụi lên rừng, còn đàn hết chửa đẻ, bên nách, sau lưng, lo nuôi tàn lực. Việc sấy nấm, bao nấm xưa nay vẫn thuộc về đàn vì nó đòi hỏi sự kiên nhẫn khéo tay, nay chính hai hàng rể phải đảm nhiệm nên phần bị hỏng khá nhiều. Món ra tiền đáng kể nhất nuôi ong thảm hại hơn. Đàn ong ta hết bị bệnh  ỉa chảy đến bệnh  rụng cánh chết chết mòn, trong khi nhiều khác mật đặc keo, đổ đầy chum lớn chum nhỏ. chạy đôn chạy đáo, hết lần mò hỏi han gia đình nhiều năm trong nghề cho tới công ty ong của tỉnh, nhưng tuyệt nhiên chẳng hiểu gì về căn bệnh quái ác này ong hôm còn khoẻ, hôm sau tự nhiên nổi nấm mốc lưng. Thứ nấm lam giống rỉ đồng chính một loại kí sinh trùng, ăn nhanh hơn cả tằm ăn rỗi, nội một ngày ăn lan đến cuống chân cánh ong khiến cho vật khốn khổ rụng cánh, quay tròn hột lạc trong đõ vài giờ chết. Có một sự rủi ro bí ẩn nào đó xảy ra với gia đình mà nhiều thì thầm sau lưng ta, nhiều khác sợ đến nỗi không dám nói đến. Thảng có qua cổng họ thấy cả ba gia đình trải chiếu ngồi ăn sân, hoàn toàn giống gia đình cố nông thời xa xưa, cùng vẻ nhếch nhác, cùng vẻ bất lực không còn khả năng hổ thẹn thời gian , gia đình gia đình trước tiên ăn độn sắn trong . Vào chính lúc đèn măngxông vẫn thắp sáng choang mảnh sân bao la của , nơi xóm giềng vẫn đãi một cách hào phóng xôi gà lẫn các loại bánh trái. Không dám nói một lời. Nỗi hoảng sợ một nghịch khiến tim họ vặn thắt mọi lời lẽ cứng trong cuống lưỡi. Kế hoạch  lắm cháu, phúc lộc đề đa của vấp phải bức tường chắn, sự khốn cùng. Sự khốn cùng bạn xấu tính, nhưng kẻ thù đáng kính trọng. Nó dạy cho địch thủ bài mà không trường lớp nào có thể thành công. Xưa nay vốn quen nghĩ rằng  quyền huynh thế phụ , rằng hay muộn,  sẽ phải dàn hoà với ta để có đứa chống gậy tre, đội mũ mấn, khoác áo sô khi nằm xuống, không mường tượng nổi rằng một ngày, đàn ta từng gọi cha , có khả năng nhìn ta nhìn một kẻ qua đường. Vào một sáng, cùng hai chàng rể lên rừng đốn củi. Trời mới mơ sương, khí núi còn cuồn cuộn bốc các khe vực khiến nấy sởn da gà. Ba đàn co ro trong manh áo chưa ấm, nọ giục kia rảo chân leo dốc để chống cơn giá rét. Đường dốc ngược, lắm đá gan gà. mảnh đá găm vào lớp đất ẩm sương dễ làm trơn tuột bước chân, nhất dép lốp. Rủi cho ta bỏ đôi giầy vải cũ để đôi dép sáu quai cho nhẹ. thế, ta chính nạn nhân đầu tiên tuột chân dốc, lăn xuống vực. Đến ngang chừng sườn đá, một bụi gai già, kết chằng chịt cành khô ngăn không cho ta rơi tiếp. Nhờ thế thoát chết. Nhưng ta bị gãy bốn chiếc sương sườn. Nét mặt có đôi phần ngơ ngác rầu rĩ, ta giơ tay kéo áo để cho thấy một màng nhện lớn chăng giữa hai cành diên vĩ, đó một ruồi mắc lưới đang ra công dãy dụa. Vào lúc nằm chết dí bụi gai, chờ hai chàng rể xuống giải cứu, bất chợt ta ngước nhìn lên đỉnh dốc đứng đó, đang nhìn xuống vực. Trong tích tắc, ánh mắt của họ giao nhau.