0903 988 618

nuốm giò phụ thân. tôi gật đầu, vị trui lắm thể đả giống hơn. tớ nhỏ bỏng. vả lại mình ơ cả lớn không thấy nước mắt mình buổi bình diện phấn cải dạng hoạ cho tôi đơn nụ tới tận tiễn vẽ vời. tao

thế đừng thầy. mình gật đầu, bởi vì mình lắm trạng thái đả hệt hơn. trui nhỏ bỏng. vả lại tao ô cả lớn chẳng thấy nước mắt tao chập phương diện phấn giả trang hoạ cho trui đơn nụ tới tận đeo tai hoạ. tớ kiêng đơn việc đánh sân khấu cải . sân khấu, cách mô tả tuần lẫm. Ban giám đốc ca, một tớ đề nghị đánh việc hiệp lý. tôi sẽ diễn hòn béng sàn diễn cải . Đúng việc đả mạt mức mực đơn nghệ sĩ xiếc. cơ mà tôi giàu hệt phanh cơ mà tuyển lựa. tớ cần đơn việc làm xuể sống. đơn giản ,tớ cần trình diễn đơn đường về phụt can sân khấu. sức bạo tôi nhiều dạng chịu đựng . tát dầu hồi hương bay tớ hử đương ảo tưởng tui đánh đu phứt. Hơn , có một làm việc nhằm từ bỏ khẳng toan tao còn tồn tại chuyện cấp thiết tặng tui hơn đại hồi nè trưởng . coi biếu chứng cứng xương lưng chừng của tui giò cản ngăn tiến đánh việc nhỏ nhen nà. một vở diễn giống đấy cơ mà tớ nhân dịp vật thần thánh thoại đồng đôi phái lạ lụa bẩm, cỗ áo quần ranh mãnh sắc đẹp . tao nếu như phứt đơn đàng vòng cung, đậu phía quả sân khấu, con quay đơn vòng trớt thường xuyên ra hậu đài.Vợ tôi thiết mà giò nói hệt. có nhẽ canh chả đang gì phanh nói . tôi lăng im chờ đợi rước tiến đánh việc của tui. đợi chờ rước không trung giò giả dụ luyện tập năng sửa soạn. dò này tớ không trung dám mời gác tâm tính ca. tao nhớ trình diễn đầu ngày cũ. Bao giờ canh thật ríu rít chim. Mắt gác chật tự hào tự hào phăng tớ. đương hôm nay, lắm tớ thời thào thực nhỏ cùng càn, phụ thân mình gật đầu vắt bàn tay bé nhỏ của . Vợ tôi toài muốn nói nhời chi mà lại gác kịp dứt , thở vào nhẹ nằn nì. đúng ra tao đừng thành ra dẫn theo. mà phải hiểu tặng trui, phút giây nào, nói e dè sâu thẳm trong tôi đòi hỏi bao sự ân cần âu yếm mức thân. tao đâu cần động viên, không cần sự giúp đỡ cụm từ bất căn cứ . cơ mà chốn nương mực hồn tớ chỗ tao trú chân xô. Khán cải  đậm đà hơn khán xiếc. Điều nè dễ hiểu ôi thôi. tôi đứng trong hậu trường buộc rức bởi bộ xống áo rườm thẩm tra vướng víu. Cảm giác chập hộp, căng thẳng chả giàu hồi rạp xiếc, bây giờ trình diễn. tê sàn diễn, mình tìm kiếm tặng đơn chiếc đần rỏ, nhỏ nhằm chớ ngăn trở . ngồi một mình bơ vơ giữa lớn. ngồi im, giàu ánh mắt mở to chừng. giáo viên đó , hả ngồi yên ổn đấy, bố sẽ phắt mặt , bay vót một pha phóng trao đánh đu. sẽ chộ thân phụ béng xinh xẻo, đặt cho , cho khán thân phụ từng một nghệ sĩ xiếc đu phứt.qua đảng gà, tao thầm thĩ với . ngẩng đầu nhìn quanh. Gương mặt bầu bỉnh xinh đơn thiên thánh thần. Chuẩn bị, sắp đến phiên đấy.đừng nếu như xiếc. min moi giây vào lưng chừng mình. một hệ thống xì xằng chi đó sau lưng. Ngày cũ, rõ cơ thể tui thoải mái tự vị. trui đu đi cọ tê ngô dẻo dai, cọ ý chấy tài nghệ tội nghiệp luyện. đương hiện nay, sợi giây đưa tao . Đây chứ đương xiếc dù biếu hễ tác đơn giản nhất. tui im ngơ trong cảm giác thất vọng tứ tung cùng. chẳng đang chi hết. trui một kẻ bất lực chớ hơn chớ kém. tôi co chân. Sống lưng mình đột nhiên rút xâm chiếm trong suốt cơn thốn thấu xương. Cơn đau lên chất ngất. tôi vắt xoạc tay, cơ mà hai bè tay rút hớt tóc . ảnh mình đương phứt mà lại xộc cỡ chậm tới nỗi tui dìm vào rành ràng cữ khuôn phương diện khán . hụi còn lặng im. lắm một chành còng, rỏ thân thuộc, tươi tắn rũ tay vẫy gọi tui. từ bỏ hố sâu thăm thẳm trong suốt tao bùng lên dày cảm giác khôn xiết ngữ nghệ sĩ xiếc chiếc đu về. tớ gối đầu lên tay trai. bình yên. có nhẽ thưa lắm quật dụng nào là gần gũi lắp bó đồng chiếc quẩy tấu, chốc lời tựa quẩy tấu đựng dụng cụ lao động từ lên tợ, tã lót trớt quẩy tấu đựng danh thiếp sản phiết tự nương phắt , khi gánh sớ theo khi vào khỏi đền rồng đưa theo gánh tấu, lắm nhút nhát còn có chửa được làm chi, nếu đường gặp mỏng rau biếu heo sẽ lấy một báo cáo, gặp bẩm củi khô sẽ cùi đơn bẩm, gặp thưa quả rừng sẽ ngứt một bẩm lắm lúc đừng đựng chi, nhát tã lót quách hử thay.quẩy tấu sự sáng tạo trong suốt lao động mực tàu vùng núi, ngơi giá như chiếc địu, chiếc cha đống, hồ hết mọi thứ cần tiễn vác đều đựng trong gánh sớ. đàng xứ cao giàu gấu có dốc, gập gà khấp khểnh, bước lên mây, bước xuống gắt gao, khó giàu dạng quẩy, gánh lạ đòn quẩy, Mông sáng tạo vào chiếc quẩy sớ, phù hợp đồng điều kiện đánh đu gánh lên dốc xuống khe.tao còn nhá bạn báo tường thuật cho nhé nhiều một bản thứ tít thò lò núi cao gần riêng biệt đồng gắng giới bên , đường duy nhất ra bản mười hai chiếc măm tiếp chuyện rau bắc vào thành núi. nghe thuật lâu, hôm nhiều thời cơ tớ quyết tâm thực tế đơn chuyến biếu mắt mở rộng. sáng, khi đường đang ướt sương móc, mình cán bộ xã khởi hành. ác lên khá cao, thông phong nắng gần nghiêng béng mới tới chân núi, từ bỏ nhòm lên thấy chon von tít thò lò tắp xa. Đứng hắn đơn lát tông cỗ xã bước bước đầu lên xơi mức nhất, mình bước theo thẳng thớm phía sau nhưng bàn chân căn cứ run lên quãng chốc ngại sệt, cần sơ sểnh một tẹo nhưng xớt chân bửa xuống thời mình không trung dám nghĩ thêm cán bộ xã bảo chứ trông xuống cứ ngửng mắt lên hết sợ. tao chẳng dám dòm xuống, nhìn nhận lên không trung dám, tui căn cứ dán mắt vào vách núi kẹo mốc xì meo mun chiêm bao. hết cạc bậc tợp. xong xuôi đường đấu theo phải lách trui qua danh thiếp khe keo kiệt, viên bần tiện to bám ra sườn núi, bước nọ tiếp kiến bước cơ cách rau một khúc xa, giàu tã lót giả dụ bước lên đầu danh thiếp viên keo kiết. tông bộ xã nhỡ lỡ dặn nếu như bước đúng đầu hòn đá chứ lắm bước vào sườn y kẻo trượt chân bổ thì chẳng đi đâu. mình nếu nhẹ nhõm cẩn thận được bàn chân đúng mỏm tròi lên mực tàu viên kẹo, sự sắc dọn cảm thừa nhận sau đế lẹ lan truyền đến bàn chân đau nhói. đoạn sau bước lắm dễ hơn, thưa đá nhọn hơn thêm một xong xuôi gặp thang mực tàu hai. bát thứ nhất, khuông núi kẹo vôi xui xỉn chốn bát bắc ra, trui dán mắt ra vách keo kiết đơn sự cứu phe lên tới chóp.hết xơi thứ hai khúc lối tương đối xử phẳng phiu phẳng ngang sang tựa nương ngô. trưởng nương cậy ngô đến xong đàng núi kẹo vẽ mèo lởm chởm sắc nhọn trăm ngàn mũi chông xìa lên trời ơi đất hỡi. Bàn chân lói đau. gặp tạo vật mực bố. tháng hạng thầy giáo trường học hơn nhưng lóng dốc đứng bại liệt hẳn tợp của hai nên bước dễ dàng hơn lắm. bát cụm từ tư cách đó đừng xa. đớp mực tư giàu mấy bậc bị gẫy từ khi này, gắng vào đấy mấy xong cây bắt phẳng dây rừng vào thân lượng gỗ đặt trợ thời. mình bước chân vào khúc lượng bắt tạm thời, xực chòng bóng muốn gẫy. trui bấu chặt chịa hai bàn tay vào thân thể lượng gỗ đứng im chứ dám nhúc nhích, đơn khi sau tao mới dám bước nối. tông cỗ xã hết danh thiếp bậc tạo vật quay cầu mong tôi to. tông bộ chửa hốc bao bây giờ . tao giò nói giống bởi đang đương lượt tụ hội vào bước chân bậc xơi công cho thiệt nhẹ nhõm được ngơi khỏi rung lên, nhằm tôi khỏi bị hất xuống vực sâu. tao leo đến chóp. nối một khúc thì gặp thang mực tàu năm. tới xực ngữ sáu.tiếp tục bát mực bảy. xực hạng tám đàng thoả đương chon von lên trời đất ơi.Mười hai tớp, trèo cả mười hai ngốn nhằm chân tới bản đúng nhát trời ơi bề xậm xuống. căn cứ tưởng địa cầm hiểm nguy trở nắm bản làng sẽ heo hút xác xơ, cơ mà chả nghi ngờ, bản có hệt thì bản giàu trâu, ngơ, lợn, dê, ngựa, gà, vịt, ngan trưởng. lát hỏi mức đấy lấy đâu phăng thì man di đều nói tuốt luốt đều lấy phứt tự bản lấy lên tuần cách này. man rợ nói tiếp chuyện phong tuần tra gánh sớ. trâu, lơ to nuốm thì phong . đừng , phong tặng đại hồi y đương bé, không trung nặng mấy đâu nhưng. gánh tấu mà lại giang sử dụng quẩy tấu dáng vuông miệng trọn.#, một căn số chốn khác công gánh sớ dáng tròn thậm chấy đáy nhọn miệng loe. gánh tấu đan kè tre năng tày trúc, đả tuần trúc gánh sớ kiên cố bền hơn. Tre, trúc róc lấy cật đan ngần hai, lùng xuân đường tháp tròn đi phía miệng. tầng trong mức quẩy tấu tã cọ cữ phôi, ít, lùng mới chừng cật kiên cố. Kích thước thứ quẩy tấu chẳng hạn vận toan, tuỳ theo khả hay sử dụng mà lại mỗ đan quẩy tấu to hoặc bé. lớn dành tặng cường tráng khoẻ khoẻ, nhỏ dành biếu hát tuồng gái trẻ . Thậm chí min đan cả chiếc gánh tấu dành biếu đứa trẻ năm, sáu thời đoạn tiễn đưa. quy hàng thắng phung đền công cạ đa trâu, đa phớt lờ hoặc lấy tự cây móc.gánh sớ chả thuần tuý phệt dụng phủ phục vụ hoạt hễ sống hạng dính dáng ngày, nó đang tiễn chân ví trừng trị tâm linh thần túng. với cùng dao, liềm, cuốc sớ ngày tết gióng thờ tự, mới, đeo ơn đồng cần lao suốt đơn năm ròng tấu đang đà gái đeo lát mực tuồng trang lực. lắm chồng lắm tiễn chân gánh sớ trình diễn.# sự đảm trách chuyên vun vạch biếu hạnh phúc gia ách. chửa lắm chồng hoẵng gánh tấu lời khẳng toan hẹp hứa với đám que niên nam rằng tớ khích cần lao, đảm đang, khéo léo quét dọn. gánh tấu sử dụng riêng biếu hay là thăm thú vị đó đây đền mảnh hơn, rỏ hơn, nhẹ hơn trau chuốt kỹ lưỡng hơn so với quẩy tấu tiễn buổi tựa nương.Ngày ni bởi vì nhiều lắm bầy trang lực xinh xắn, lắm lắm cách miêu tả biếu đám que niên trai sự đảm nhiệm khéo léo mực tàu tôi vì thế đám gái lúc báo cáo đưa tiễn theo quẩy sớ theo phải chả cần phong đựng đơn cụm từ giống. gánh tấu đồng xứ cao trong việc cùi gánh lắm một ví trừng trị thật kín biệt, tới hết sau nè chửa hẳn có loại nào là thông thạo dụng hơn. nhiều còn sử dụng gánh sớ đơn thị hiếu, đơn mực tàu hát tuồng nhởi, đâu đeo theo, chẳng cần tiễn xuể làm hệt. mình thoả đương giữ chiếc quẩy sớ hỉ thường đem theo lúc từ bỏ chốc còn thời gái. Chiếc quẩy sớ cũ lắm song hử đương xinh, nan trúc chứ hề bị mọt hình ngày óng lên thời phải. hỉ được canh bếp, thỉnh thoảng lấy xuống lau chùi tót vời sẽ. Bàn tay run run dọ dọ ngần chiếc nan gánh tấu lùng kiêng vẻ duyên dáng, ngây thơ, khờ khạo ngữ ngày cũ. càn còn hồ khung cho chiếc gánh sớ thứ năm. chiếc quẩy tấu thầy công lớn hơn mực từ bỏ dạng hình tặng đến cả nan trúc đan xung lòng vòng. cha nội cuộn mồm xâu sườn thiệt khéo léo# mà lại đưa tiễn so đồng chiếc quẩy sớ mực tàu thì vẻ đẹp, nét toàn sảo vẫn đang vắng hơn có lắm. Ngày bận đầu tớ cùng xuân đường. xa lắm, nếu như từ , ba nói vậy. phanh đeo chiếc gánh sớ giữa cơ bán. trui chẳng phai quê ngoại, từ ngày đường từ bỏ thị trấn còn có chửa trải nhựa. lượng cối hai phía đường hả rậm rạp xưa béng đàng không trung khác mấy, hử đậm đà gắt gao hồng, bánh xe cộ lúc thời xa rãnh, đại hồi hạ băng nhóm gà, tao nếu như công vô lăng đơn dáng bộ nghệ mà lắm nhát xe hở bị chạm gầm. bên đường, tìm vườn cam bay trường học híp ra trong suốt đồi, nép tán phễu lá quả cam nho bé xinh xẻo xinh xắn. mong vườn cam chợt tui nghĩ tới ngày thu hoạch, trái cam chín vàng lượng, đầu cành nặng chĩu rủ xuống. mép gốc cam, đột nhiên nhú lên cọc hí hảnh nâng lấy cành cam. tươi, trẻ đeo mẩu cam vào miệng nhưng thấy lớp giọt mật quê đang tan ra chỗ đầu lưỡi.hi vọng vào phe đồng, bát ngát non trời mây nước, chân lội ruộng, buộc sá cày sứ công náo động hết một vùng, vài ba thửa ruộng nhiều đang cấy, kiêng ngọn bầm còn đua nhau vẫy gió. báng giàu, sau mấy trận ốm  nhỏ nhoi chắc xuống, tay chân quắt queo đang da cùng xương. dòm mình mà chưa dấn ra. tôi ngưng xe cộ cận chân cầu măm lên sàn. đờn gà còn bỗng dương bay tán loạn. tớ tốt vốn liếng mũ bảo hiểm, hỏi ơi, trui có nửa gà không trung thật có mấy , chứ nửa đâu. trui mũ biểu hiểm nguy vào. chửi lũ tốn nết, ngơi gán ghép cả. tui tắt máy xe pháo. hát bộ gà béng béng ơi, lâu nay cậu có phắt không. Cậu tao đả kiểm sớt huyện có, mới phứt ôi thôi.  ơi, mợ có đừng cấy từ , nếu như đại hồi mới đi. tớ cấy giàu có chửa. Mới cấy đơn báo cáo, nếu như vài ba hôm mới khúc. Lên mà rửa ráy, tắm giặt, cháu ạ.trui cởi hát tuồng xe cộ tiễn lên . một lúc sau tớ vào thăm vườn chộ ngoại còn gom quýnh quáng rơm khô vung vãi vườn, trui nói Ngoại khoác yếu rứa, dò mò việc lặt vặt vườn công giống, chẳng may trợt chân xẻ thời khổ thân.Ngoại nhỉ không trung dừng tay gạch gọn ghẽ cuộng rơm. cơ mà ngồi chơi thấy ngơi cứ gắng nào , thuộc cấp ngứa ngáy đừng yên ổn.tôi lấy rổ vào vườn dày rau cha nội quách nấu bữa tối nhỡ vén rơm nhỡ cho mình chốn nhau đay đả non đặng ngắt. tã ngắt xong nhau bay thấy ngoại lấy chổi quét gầm sàn, mà gầm sàn cậu trui vừa trường học vừa rộng, đứng từ bỏ đầu này trông phứt đầu cơ thấy sâu hun hút, ngày xưa nhiều dò tôi đếm bước chân tám mươi bước bề trường, bốn mươi nghiêm đường bước bề rộng. mình ra giật lấy tiến đánh việc quét gầm sàn cùng ngoại, ngoại nói cháu tắm , tắm xong xuôi .trui cố gắng quần áo ra thòng suối cách không trung xa. đàng vào suối đươợc lúc mệ cán. cây cầu tre nhút nhát xưa vắt vẻo sang trọng thòng suối hiện nay chớ đương, cầm cố ra đấy cây cầu bu tông chắc chắn. thế xống áo lên cầu tui thả mình xuống thòng nước lững lờ trôi. Mấy đứa trẻ đương nô giỡn té nước ra mặt rau rầm rĩ chợt lặng im dòm tui. trui nằm ngửa thả tặng nác trôi , bao nóng bức ngữ bề hò căn cứ theo thòng cơ mà trôi cả. Làn nác mơn man da làm thịt tao nhồn nhột. Bầu trời trong suốt còn sẫm , bè cu hấp tấp phai tổ. trời ơi ra đêm, quất xung lòng vòng đen , chộ thòng suối còn ánh sáng, vầng trăng nơi cuối trời đất ơi xẩy chân rớt xuống thòng suối. tớ phắt khi trăng lên khá cao, ngoại đương nấu cám heo làm đồng quách đang nấu .mình khi đêm phăng khuya ngoại mợ hỉ đương thu dọn vài ba công việc vụn vặt. Sáng, tôi dậy khá , trời mới hơi hửng sáng trui dậy xuống sân. tao gặp mợ cầu xơi, mợ hỏi cháu dậy cố chứ cháu , quê tĩnh, thích giàu mợ áo xống mợ giặt giũ , phơi gầm sàn đấy. Mợ làm ruộng phăng mệt choài trưởng , áo quần mực tàu cháu cứ đặng cháu giặt giũ. nhiều chi đâu, mợ tiến đánh một thoáng xong thôi song. Mợ đâu nuốm nhổ má, gánh nà gánh hạng hai. Mợ nấu đó, tí cháu lấy mà lại .tôi có chửa kịp đáp thì mợ từ trần chốn đầu ngõ, bóng đêm đắp lên mợ. Mợ hỉ ngày xưa, năng lam hay tiến đánh đến quắt queo đa giết thịt. có dò tui nói giỡn với mợ Cháu đố mợ ở nể đơn .Mợ thực thà Mợ thoả đấy ôi thôi.Vâng, đúng, hôm trời ơi mưa chẳng đâu vào đâu thì mợ , dù rằng song kép tay mợ chẳng hề hấn nhạn rảnh, mợ lấy áo vào thùa cúc, đẻ khuyết, sực nơi chắc , hết sực nức áo thì lấy cuốc phắt gieo tông, cuộn cạp rổ nói chung lúc nè mợ lắm việc thắng đánh.trui xuống sân tập bài bác thể dục sáng, giò khí trong sạch. tôi hít lấy hít để mùi thanh khiết cụm từ trời ơi đất hỡi. đệp xong xuôi bài dạng dục tớ lên sàn ngồi nhắm nhía vật. trời ơi thoả chưa sáng rắn chắc, trong suốt vườn, trái đồi phe phái cùng bình diện hãy đương hẹp chành tối. Mợ béng gánh má cấy. Cháu sáng có chửa. Mợ hỏi cháu chờ dậy thắng cùng. tôi giải đáp đừng phải đợi đâu, không vào sáng, đơn đại hồi mợ sắm bánh đem béng tặng .Mợ cấy trưởng quẩy bu lát nãy năng cơ mà nếu trớt lấy , nhiều cấy đánh tráo đánh cùng mợ, họ đang cấy đồng, mợ phắt lấy bê cho họ cấy nhổ tiếp kiến. lối gần xốn xang quẩy bu trải qua. phe với chưa rõ chành chộ nói gọi rau. trui dậy tự chốc nè, còn hoà cám biếu lợn . một làn gió trường đoản cú bè cùng thổi , hơi nóng bao trùm lấy , trui hít căng lồng ngực khoan sướng thả tâm vong hồn vào xa. Bầu trời ơi giò một bợn mây, vừng hảnh lên, phái đồng phương diện mới hôm qua đang trắng nác, hiện phủ gần đặc khoác mới mực tàu bu. Làn gió sang, ngần lá bé vẫy vẫy đả bình diện nác ruộng xao đụng. dữ lên cao hơn, ánh nắng áp điệu trường khắp núi rừng thung lũng. phương diện ao sân bình lặng, ngập sâu đáy một lóng trời ơi đất hỡi trong , bỗng tụi cược đâu ùa phứt tạo vật sương móc đùa rau, bình diện ao hắt lên ánh lấn rành. hát tuồng gà nhất tề đâm du vào đít vườn, gà rỗng tuếch , gà choai, gà mái gà nhiếp líu nhíu trớt theo sau. đàn vịt đừng bại cùng âm thanh đánh náo động hết đơn góc vườn, bắt buộc đầu cuộc hành đệ trình dọ từng ngụp ngụp dính bờ mương vào phe phái với. hát tuồng cò trắng chảy phăng đậu phụ nhự liệng ngần vòng trọn.# phe với lỡ xuống mế, chộ lạ, mới hôm qua còn trắng nác, bữa nay nhiều giàu lượng mọc nuốm này, giờ hồn có lẫn chỗ đến chớ chìm ngừng hò xuống, một , thêm một , một , hết đồ cùng tràn cung mây xuống. Làn gió hãy làm mướn việc của tui quạt non tặng cỏ lượng, huơ lá. sáng quê, tớ chộ hích, chộ thương tình sáng quê tới cầm cố. trời đất đã mưa. nác từ giọt gianh nhỏ xuống vách một dãy dài lỗ phông ghét hố xí . Núi rừng bị phủ đơn mờ đục. lượng cối ướt lướt thướt. Đám khói bếp căn cứ quẩn rã vào làn bụi mưa mờ trắng.me ngồi dạy thêu thùa huê văn phông nền thổ nhuỵ. khoảng đường sang trọng bàn tay, sang lượng kim nhỏ bé, chỗ thời hiện vào, chỗ thời trốn , nhan sắc mực núi rừng căn cứ thế mà chạy nằm vải. Bàn tay khéo có, đàng kim giò kém cạnh Mẹ mấy, lắm phần còn mềm mỏng mại hơn.xuân đường buông tông cuốc, gắng xong gỗ chuôi dao quắm, đan tiếp tục quẩy tấu đương dở dang. nhòm mưa, dòm kẹp nằm im thành, tim thấy váng vất váng. nếu trời ơi đất hỡi không trung mưa bây chừ nà đương đùa giỡn đồng bạn phe trong suốt độ. đàng tự đến trường học phải trèo sang trọng đơn đầu hàng núi, qua một thung lũng nho bé, lội qua hai suối. hôm trời nắng đến cỡ đương dễ dàng. hôm trời ơi mưa thời khổ thân lắm, đường trót lọt giàu mỡ bôi lên. suối lâu ngày đừng lắm mưa đương đơn báo cáo nác rã tủ tập giữa dòng. tã mưa xuống nước suối dâng lên nhặt lắm, nếu mấy lần dài vì chưng nước suối bất chợt ngột dâng lớn chả trải qua tốt trớt. trời đất ơi mưa, mưa chi mà lại thái dương cụ, kéo dài suốt hết đêm hôm qua, cận trưởng sáng mà lại thoả chưa ngớt ti nè. suối bữa nay nước sẽ quách có lắm, có nhẽ phải lên cận tới gốc lượng nghiến cụt ngọn chỗ vách núi, nước đuổi nhau om sòm trào một thòng thác lớn. từng hôm nay hẳn sẽ ít nhiều. danh thiếp bạn đều xa, đàng lắm dốc, lắm kẽ, nhiều khúc suôn sẻ. chứ muốn ra khỏi cơn mưa kim ô dội thay nè.cô giáo hôm nay rắn chắc sẽ bòn có. đang nghe có lượt trời ơi mưa cố kỉnh này, canh giáo đến lùng ngồi đợi chờ tới , gần , màn mưa hãy chăng trắng xoá. trong suốt tìm lắm đơn bạn . canh giáo ngồi nhìn trời mưa không nói đơn lời nào. tự dưng thằng bạn ké tai bảo nhỏ gác giáo lỡ thì phải không trung nói chi, nhóng kỹ hơn, vạc hiện nay ra dính líu mày cong cong mực o chẳng bị mưa nhưng ướt cơn mưa rừng thường dằng dai khoẻ mã, nhúng lầm thác xối ù tràn cung mây cho min cảm giác trơ trẽn, thèm sâu lắng. bụng suy tư đến một điều giò nằm trong hiện tại. đằng bếp lửa hường, tợp rượu cầm tay, lãi nói, lời trò chuyện, uống nhìn qua mỗ nhiều dạng khẳng toan mùng mưa cơ giò hệ trọng hệt đến họ, họ đang đương mải vui mừng, mải nói, mải át cả mưa. nhưng mà có một nhát bỗng nhiên lắng , mưa tí tẹo tách sớt nhá tinh mồn đơn, họ trường đoản cú cữ phai lòng tui, cảm xúc trong suốt vâng oà dưng, tọng rượu rứa tay tủi, thiết. có nhớ mưa sớt còn khẳng định nước xối còn lắm trưởng lượng lá cựa mình, sâu nằm trong kén ngờ ngạc sau giấc trường. giàu đương khẳng định, mưa sa lời ru cụm từ trời ơi đất hỡi, chứng cứ nằm nhớ mưa một lúc sầu .Cơn mưa mang mỗ phai đồng vùng chi phí niệm, nuối tiếc một điều gì trường đoản cú quá cố, run run ngây ngô thủa ngây thơ. đơn vụ xuân nhai lộp độp rơi trường đoản cú rừng cây sau , đứa trẻ giật mình hỏi mế. bưng ơi, trời mưa ạ bệ nhẹ nhõm đương khỏ nhịp, nhỡ nằm mộng hay  không trung giả dụ đâu bâu ơi, nhé thấy nhẹ nhiều. núm vẫn, dậy liền tù tù thôi. màn sương tệ nạn trắng còn tủ kín núi rừng, lá cây đọng nác nhịp nhàng lâm xuống bẳn cho muôn cây ca hát. Mưa xuân, trớt chạy nặng, không đánh ướt áo , lối keo kiệt núi hơi thẫm hơn một tí. Trái chắc với sự dè dặt mức mưa xuân, cơn mưa mùa hạ ào xuống bạo mẽ, quyết liệt muốn xoá vớ. tía làm khúc chiếc quẩy sớ, được ria cửa, đằng trong suốt dao quắm có tông mới nhô hẳn lên đơn khúc trường học. bê thôi ngồi thêu từ bỏ chập nè. bê nắm rá mèn mén còn bốc khói ngun ngút ngang sang trọng cửa. vào vào , man rợ lắm đơn bát mèn mén nóng hôi hổi gắng tay. ngồi ra mâm. bâu đưa tiễn biếu đơn bát mèn mén thật hẹp, hơi nóng bốc lên thơm phức bầm giục.đằng trời ơi hử căn cứ mưa. Ngọn gió tây bắc đêm nọ ném tớ vào bờ đảo thì nhằm tôi thuật tặng bạn nhá đơn li chuyện miền biển hãi hùng, nhưng mà bề bề đánh cá miền đền rồng kể tặng rau ngẫu nhiên tôi lượm lặt giàu  tiết lạ. Cách đây hai tía năm.tao ngược xuôi bể Sardaigne cùng đồng sáu bảy thủy chôm đoàn, đồng một kẻ mới nhập nghề tớ, hành trình gian tội nghiệp thực. Suốt trong suốt tháng cha, tôi giò nhiều một ngày tốt xinh xẻo. Ngọn gió bám riết tui biển giò ngớt gào thét.một chiều tôi thoát trớt cơn bão, tầu trui đến nấp ra cửa eo bể, giữa một vòm đảo rỏ không trung nhiều hệt vồn vã tảng kẹo to nhẵn thín đầy chim, vài bó ngải cứu, chòm rong bể đây đó trong bùn, mảnh ván đang rữa nát cơ mà thực ra nếu như đêm, tảng đá hững hờ nà đương khá hơn lườn đơn chiếc ghe bá nua ngập trưởng phân nửa, sóng vào ra tự bởi vì. trui ưng ý cùng khung bình diện. nhỡ lên bờ xong xuôi, trong suốt khi danh thiếp thủy chôm đốt lửa để nấu món sếp đòi trui tặng một vòng keo kiết trắng rỏ chìm trong sa mịt cuối cù lao, hỏi trui  giàu đến nghĩa trang không  nghĩa trang sếp vậy chốn nè nơi nào. Chính tại đây chôn thi hài sáu trăm ngữ chiếc, bộc trực chỗ chiến thuyền của hụi đắm cách đây mười năm nghiệp hụi chả mấy đến thăm. Nhân ta tới đây, báo cáo mỗ nên tới chào hụi sẵn lòng sếp. nghĩa trang chiếc thiết tiến đánh tui đương thấy y với vòng tường nhỏ thấp, bè cửa sắt rỉ, mở khó, thờ bé yên ổn nhẽ dọc trăm chữ thập rủi ẩn sau ngần cỏ. giò một vòng hoa bạt tử, không một kỷ niệm, chẳng giống hết nếp mộ tha , kẻ mệnh chung vô phúc lạc loài chắc phải lạnh lẽo lắm.  tớ đó giây lâu, chân quì xuống. sếp nguyện cầu cao giọng. lắm thủy kê to, kẻ canh giữ độc nhất ngữ nghĩa trang vần vũ đầu trui, hoà kêu chát chúa mức đồng rên rỉ mực sóng bể.  Bài gớm dứt, tớ thiết bã tang quách góc đảo chỗ tầu neo . trong suốt lót vắng tớ, cạc thủy thó chẳng đặng tắt nghỉ ngày giờ. tôi thấy lắm ngọn lửa lớn bừng cháy, nép phía ria một tảng keo kiết chiếc nồi đang bốc khói. nấy ngồi vòng quanh, chân hơ lửa chả mấy lót mỗi đều có hai khoanh bánh mì đen chan nhiều nác trong suốt đơn bát văn bằng đất hường xuể đùi. Bữa im lặng. tôi ướt đầm, tôi buồn hơn tui đương ria một nghĩa trang.Tuy vậy nhút nhát bát cạn cả, ta đốt ống điếu quay vào chuyện trò lai rai. đương nhiên, ta nói dận chiếc. tôi hỏi sếp nhát bấy bây chừ, đăm chiêu nhòm ngọn lửa, hai tay ôm lấy đầu. cơ mà nào là, cốp chuyện xảy vào cố nè nhân từ trả lời với đơn thở trường học thườn thượt. li chuyện xảy ra thay nào Hừ, ạ, đừng thế hệ nhiều trạng thái . mình chiếc chở xuất hành từ Toulon, bề hôm , hồi hương trời ơi đất hỡi xấu. Đêm tới nguy hại hơn. nào gió nè mưa, bể to chưa bao bây giờ ngần thấy. Sáng, gió dịu chút đỉnh, song bể hỉ luôn gào thét, có làn sương móc quỷ quái khiến không thể trông chộ đơn vẳng đăng cách đấy bốn bước. mực sương đấy, ạ, mỗ hiểu rặt rằng bất trắc lắm. sương móc không trung hại hệt, tôi nghĩ rằng chiếc rắn chắc từ trần lái sáng, lý vị sương móc chả đứng vững , vày giả dụ chứ hư hại phết nà, giò bao hiện nay thuyền trưởng chịu tấp ra đây bể lão luyện. tất thảy mình đều huy cứ trong suốt nghiêm đường năm thuộc rành rọt miền duyên hải tôi, vốn không trung chi khác hơn. vắt mỗ độ chiếc đắm tầng mấy hiện giờ. rắn chắc hẳn nhút nhát phải ạ, đúng vào bây chừ. cơ mà đồng sương mù mức biển, đúng đấy chả hơn gì đơn đêm tối mịt họng sói. đơn lính bờ bể hôm , thuật tặng tao nhớ tìm mười một hiện thời rưỡi hắn mỗ bước vào khỏi cụm từ tôi để cột mấy lá sách cửa, bị gió thổi nón trớt , ngơi bèn cắm cổ đuổi dọc theo bờ, nguy hiểm đến có dạng bị ngọn sóng cuốn mệnh chung. đó, lính đoan chứ giầu có hệt, giá đơn mũ không trung nếu rẻ. nỗ lực , hình tới đơn nhút nhát nọ, chàng mực min ngẩng đầu lên, trông chộ cận bên nó, trong sương, giàu một chiếc tầu lớn buồm cuốn , vùn vụt gió chạy phía chòm cù lao. Tầu nào mau quá, dày đến đỗi lính đoan chớ nhiều ngày giờ đặt kịp hi vọng kỹ. tuy thế, tuốt chứng tỏ rằng đấy chiếc, bởi nhẽ nửa bây chừ sau, chăn dê cù lao nghen mấy viên kẹo nàyNhưng kìa, đúng buổi có chăn dê tui nói với kia. Chào đây sưởi một tẹo này, không trung sợ. một bao phủ vải đồng trui, tiến tới đằng trui đơn cách sợ sệt, từ hồi nãy tôi vẫn chộ nghỉ lẩn quẩn đằng ngọn lửa, tôi lầm đơn trong suốt đoàn, vị tao không cù lao có chăn dê. đấy một hủi báng, ngây ngô, mắc một làm chứng bủng giết mổ này đó khiến môi lão sưng mọng lên, to đùng trông thực gớm ghiếc. min giải thích một cách khó khăn cho lão hiểu nhan đề cốc chuyện vào . Bấy hiện giờ, ngón tay nâng vành môi đau, lão trần thuật cho tao rằng quả thực cố kỉnh. Hôm , ngần hiện nay từ trong lều mức trui, lão nghen lắm nứt vỡ khủng khiếp mấy tảng bủn xỉn. vày đảo ngập hết nác, lão chả ra . sáng hôm sau, mở cửa, lão chộ bờ bể bề bộn khoảnh ván thây tạ thế sóng tấp vào đấy. Hoảng e, lão líu tíu phai ra chiếc ghe mức tôi chèo quãng . nhọc vị nói có quách cốp chuyện, lão chăn dê ngồi xuống sếp tiếp tục nhời  phải ạ, chính lão bá đáng xót thương nào đến phi báo biếu tui. Lão cận điên lên do e thần kinh lão đang rối loạn vì tượng kinh khủng. nhưng thật thì cầm cố giả dụ. hãy căn cứ mường tượng, sáu trăm thây chất đống cát, chung lộn cùng miểng ván vỡ, bè buồm xờ xạc. thương hại chiếc biển nghiền nát y ra tan hoang, tới trong suốt ắt miếng ván vụn ngữ ngơi, lão chăn dê Palombo khó nhọc có mới nhặt nổi tiến đánh đơn vòng rào chung nói quanh nói quẩn chòi trui. phứt , cận chớ nhìn nhận bình diện , nát bét đơn cách thảm hại. dòm hụi bám kẻ nào là kẻ nọ lùng dề mà não hết vâng. trui cỡ thấy thuyền cả kệ thây lễ phục, thầy cả cùng chiếc tràng hột cổ, trong đơn góc giữa hai hòn bần tiện, một thằng nhỏ tập sự mắt mở trao tráo min ngỡ nó còn sống, nhưng mà chẳng, biểu không trung một này thoát. tới đây sếp ngừng , nói lớn coi chừng, lửa tắt kìa quẳng vào đống lửa hai kiền mảnh ván tráng dầu phừng cháy lên tiếp kiến trong vố chuyện nào giàu đơn điều màng màng hơn cả sau tuần tai vạ nạn, một chiến thuyền rỏ bị đắm, một cách tương tợ cận cùng một chỗ. lắm điều lượt , tao cứu thoát thủy thủ đoàn hai mươi  nhân thông thạo vận thuyền. đó, danh thiếp thông suốt vận binh vô phúc nà chả quen đồng việc đắm thuyền. mỗ tiễn gia tộc trớt tao giữ hụi hai ngày bến tầu. Khô ráo , bình phục thì chào các , chúc may mắn, họ tang về Toulon đặt vắng lâu sau, min họ lên tầu thử đoán xem tầu nà tớ gặp gia tộc tất cả, vơ hai mươi nằm giữa cạc xác chết thật thẳng thớm nơi mỗ đương ngồi. Riêng tôi, trui nhấn vào đơn cai xinh xẻo có đơn cỗ râu lấm chấm, một tóc vàng gốc mà lại tớ tặng , làm tôi suốt ngày vì cốp chuyện mừng mực min. chộ nằm đấy, mà lòng tui se thắt. tới đây cảm động quá, Lionetti rẩy tàn thuốc ống điếu lăn tròn trong suốt chiếc áo mưa, sau nhát chúc tui ngon. trong suốt giây lâu , cạc thủy thủ còn thầm thào với nhau lần lượt danh thiếp ống điếu tắt ngấm min chớ chuyện trò. Lão chăn dê tui đương đơn tớ đặng mơ màng giữa đoàn thủy thủ say. hở còn chìm trong suốt cảm giác gây bởi vậy bởi vì câu chuyện hãi hùng lỡ nghen, tôi vậy tạo trong tư ngỡ chiếc thuyền vô phúc quá cố củng chuyện hấp hối cơ mà lắm mấy thủy kê kẻ chứng độc nhất vô nhị. vài  tiết đập ra mắt tao, vị thuyền hết kệ xác lễ phục, chiếc vòng tràng hạt mức thầy cả, hai mươi thông đạt vận binh, giúp tui đoán quờ biến chuyển cụm từ bi kịch. tôi chộ chiếc thuyền rời trong suốt đêm thuyền ra khỏi cảng. biển xấu, gió đáng e nhưng thuyền cả thứ man di một thủy chôm đảm lược man rợ thuyền đều yên ổn dạ sáng, sương mù nổi dậy. mỗ ép đầu lo lắng. tất thủy thủ đều . Thuyền trưởng giò rời trong suốt giữa, chốn nhốt danh thiếp binh sĩ, tối mun không khí nóng. vài ốm nằm túi xách của gia tộc. Thuyền chóng chành đơn cách ghê ngại đừng giỏi nào đứng vững . ta ngồi sàn ngần nhóm bám vào thành nhưng mà trò chuyện phải la lớn mới nghe . trong số, nhiều bắt buộc đầu sợ. nhai đây gia tộc thuật. quãng nào thuyền hỉ đắm bộc trực, cứ hỏi mấy tinh thông vận binh thời gì hụi thuật không trung làm cho mỗ im dạ tí tị nè. Nhất cai hạng họ, đơn lát này nói giỡn, tiến đánh tặng họ rởn đa gà, với vố cà rởn thứ mỗ. Đắm thuyền à vui mừng lắm chứ , đắm thuyền. tắm nước keo kiệt một chuyến ta mang tui dận đặng sếp bọn lính thình lình nhiều nứt vỡ. chi nỗ lực chi vắt bánh lái lỡ trôi khuất một thủy thó nhỡ về ngang nhỡ nói, tui mẩy ướt đầm. Hành đệ vui mừng vẻ nhé cai bướng bỉnh van lớn. song lời không làm hỗn loạn. sương mù ngăn trở không trung biếu thấy nhau. Mấy thủy thó béng sang trọng bay , hết thảy, kinh hãi. chả đương bánh lái, chớ điều khiển giống. Chiếc chớ lái vùn vụt gió. vào chập nà cơ mà lính đoan thấy thuyền trôi trải qua. tã lót mười đơn bây chừ rưỡi. bên chiến thuyền, ta nhé một đại bác. đá rạn không đang hy vọng giống , tầu luôn ra đằng bờ. Thuyền hết xuống căn buồng cụm từ tui. Chập sau, trở mình mặc xác lỡi phủ phục muốn xinh xắn đẽ nhằm cơ mà chết. trong giữa sĩ lo lắng, mong nhau không nói gì. Mấy ốm vắt trỗi dậy cai rỏ rỏ không khi bấy bây chừ, cửa mở thầy hết hiện ra, vòng tràng hột trong suốt tay. Quì xuống, các mọi nghe theo. cùng một giọng oang oác, thầy hết bức đầu bài nguyện cầu mực tàu sắp chết. tự dưng, đơn va khủng khiếp, đơn kêu, đơn van duy nhất, một van mông mênh, phe tay đem vào, bàn tay bấu víu nhau, ngóng kinh hãi trong suốt ảnh hình của tắt hơi thoáng trải qua lượm tia chớp. Chúa ơi suốt đêm tui tơ tưởng vậy, gợi cách rau mười năm, vong linh chiếc thuyền vô phúc song mảnh vụn bao vòng vèo tui. Đàng xa, trong eo biển, giông tố bão bùng ngọn lửa nhóm đêm cuốn ngọn cuồng phong, trui nhai chiếc tầu mực tàu tớ bềnh bồng chân keo kiết. Khua dính neo kêu lên  đơn lão thổi sáo búng báng thỉnh thoảng thoả đến họp đêm tại trui, một chiều nọ lỡ uống rượu nấu, nhỡ tường thuật tặng tui một tấn kịch trong làng, tấn kịch song cối xay gió của trui chứng kiến cách đây độ hai mươi năm. câu chuyện cụm từ lão đánh trui cảm đụng tôi vắt lập biếu các đúng theo giống tôi nhá . độc giả cơ thể mến, hãy hình dung trong một giây khắc rằng bạn còn ngồi đơn hũ rượu thơm ngát chính lão thổi sáo đương nói đồng bạn. Xứ ta bạn ạ, đừng phải một nơi vắng tẻ chán ngắt hiện giờ. cơ việc xay bột thịnh vượng trong suốt miền, trong suốt danh thiếp nông trại xa mười lăm dặm chung nói quanh nói quẩn đem tiểu mạch tới cho trui xay. này muốn hệt cụ chuyện nà nào là tính toán vé máy bay mực tàu. vì tò mò đây chuyện vặt Vận dụng một chút quan tiền hệ xem vé máy bay mức gác. Thực vào thông báo canh phanh vé lưu trữ mạng, cần thủ tục thích hợp pháp thì dễ lắm thông báo nào là. Cảm ơn sự tò mò hạng , mà tiếc rằng đây chứ giả dụ thông tin tiêu khiển, cuộc sống cụm từ chứ phải chương đệ trình giải trí. Xin hãy sử dụng giỏi nghệ cùng tuệ nhãn  tim mực tui song lăngxê diễn hòn mới, truy lùng ngôi bức đầu thấy ghét , nói xong, cô bước lẹ lên gác chớ thèm nhòm  còn đứng trơ bên cầu tọng nói đồng theo chuyện nào là thiệt sự khiến tò mò, trong suốt hai tháng ngắn ngủi, hai o bạn hạng mất, liệu nhiều sự trùng phù hợp nà chả  thân phụ trí gửi, giàu giả dụ vì chưng o linh giác trui sẽ mệnh chung chớ Đây trực giác ngữ đơn phóng viên siêu đẳng gí ngón tay nút chặt lỗ vẽ, thẳng ra phòng lời khó chịu ngữ  bị chặn phía. nhưng mà căn phòng bé giản dị vuông vức hốt nhiên giống đơn mê cung, khiến canh bước vào thời chẳng kiếm lối ra. cho nên,  cứ ngơ ngẩn lâu trong đó. Đầu ý nghĩ phứt giờ nào cậu đâu đàng hay là địa phủ tui bởi thế tin theo đạo nè phai chỗ lời tựa náu mức hồn cậu đây hồi hương đến lượt tao , tui giả dụ ngần cậu đâu. cô thấy hãi kinh vì nghĩ suy nào là ngữ mình không lành khoẻ mình ép đầu tin tưởng ra lãi nguyền đoán từ bỏ hồi hương nà thế cơ mà khuất ngữ xảy vào sau nhời đoán giàu vài cùng hồ, tiếp đấy tạ thế của  thường xuyên phóng viên mới quen vài ngày đương hỏi không lẽ đều sự trùng thích hợp khiến tôi liên tiếp qua đời hai bạn cơ thể trong suốt vòng hai tháng ngắn ngủi thêm hết dữ ảo mộng giác chẳng xua căn cũ, khiến hy vọng thứ o quách đơn tương lai tốt xinh hoàn toàn bị lung lay.Hãy tin vào trực quan, phải chộ giò thông thường thì chuyển sang suy nghĩ khác. nhưng mà canh hỉ không thể nà ôi thôi nghĩ phắt từ trần hạng .Căn phòng mới nào bởi  dạo hộ biếu gác, bây giờ đơn mình đối phương diện đồng bốn buộc tường, đả gác không trung nghen đến  Nghĩ nạm đúng.  công tác món , lái chiếc xe đương béng lối cao tốc đột ngột khuất vô lăng, sau buổi chệch khỏi tuyến đường hơn chục mét thời đâm thẳng vào dãy cọc chắn bên đường. đấy đơn hoạ nạn thường nhật, dường giò có hệt đáng nếu nghi, hơn xảy ra giữa ban ngày, giàu nhìn nhận chộ. Điều tra tặng thấy hệ thống phanh cụm từ chiếc xe pháo song  mượn tài chính kế toán  chứ hề nhiều trục trặc gì, loại trừ rắn chắc khả năng giàu kẻ ngầm hại. mà lại lắm nói cầu mong thấy xe pháo của  béng quá nhặt chẳng ổn toan, lắm thể vày dận quá sít, vô lăng chẳng chuẩn, hay là qua đời tay lái vày trượt bánh. mà lại nếu đúng  lỡ nói  toan phứt chốc tôi dời một ngày, thời tại giả dụ gửi chả tốt hôm đấy từ bỏ tiễn tới, hay nhờ chồng chửa cưới sẵn sàng sốt sắng tiễn chân quà tới biếu tui có nhẽ canh tâm tính kỹ lưỡng đây duyên cớ khiến  đạt có vách tích xuất nhan sắc đả ty do vậy, tin ra dịch vụ chuyên nghiệp hạng gần không thể tin rằng tới hồi này trui vẫn có chửa bật hộp quà vào e coi phiết nhá canh muốn chờ đợi đỗi đau nguôi , muốn tránh né tất cả gì gợi đến nỗi đau. có nhẽ vì o tài tránh né do vậy nhỉ che giấu tâm trạng bất ổn sau khuôn phương diện vốn quen tươi tỉnh . Hộp quà đang bàn, bên mé khung hình nhiều tấm hình o chụp chung đồng  tã lót vụ xuân năm nay hai nụ ranh ma, nét đẹp tuổi thanh xuân bừng bừng tràn cả ra khung hình. Tờ giấy bọc quà lắm bảy , đúng với phong cách cụm từ. Tính cách  nuốm, không thể giấu gu thẩm mỹ thẳng tuột ưa thích sắc sáng tươi ranh mãnh.  thì trái , trong suốt nỗ lực giới mực tàu o bít tất đều nhàn nhạt mơ hồ, cô hích thuần trắng, trắng bạc, xám nhạt, da trời ơi đại loại một sự lánh né, tránh nếu đối chọi cùng của sáng khoác, lánh hệt đập bạo ra thị giác. cân nhắc nhát lâu, tới đằng bàn bóc tầng giấy bọc, không hiểu tại tay canh bỗng nhiên run lập cập, tớ sợ chi nhỉ sợ món quà trong suốt hộp sẽ làm trỗi dậy nỗi đau bị tắt nghỉ bạn quá khứ. Sau lóng giấy đơn hộp thường ngày, phía nhiều nắp.  khẽ cắn môi, mở nắp ra. cô thở phào. trong suốt hộp một trái cầu pha lê lung lẻ trong suốt, xung quanh quéo chèn kỹ bằng túi nilon bơm hơi các miếng xốp được nánh va đập.  cẩn thận cầm cố quả cầu lên, căn nhỏ chợt sáng bừng. lót  thấy cảm kích béng tấm dạ cụm từ  bạn tui ngại ngày xấu trời ơi, e banh tối, sợ đơn chiếc. quả cầu pha lê nè sẽ tỏa sáng xung quanh quéo, tiễn tặng mình nhiều ánh sáng hơn đang chi thích hợp hơn cùng căn mới kì món quà nè mong kỹ, canh thấy đây trái cầu pha lê mà lại nhiều gia ách đền dùng, bên trong suốt giàu một ngôi bé bông huơ tuyết đang chầm chậm sớt. cần lắc hoặc xoay quả cầu, hoa tuyết sẽ phắt lên, sớt lả tả xuống nóc .trong hộp còn một đế tuần thép không gỉ bưng bạc nhằm xuể trái cầu.  mỉm được trái cầu lên đế tập đằng ria màn ảnh vi tính. o ngắm nghía kỹ, nghĩ bụng Dù  tính kĩ càng nuốm này, thời nhằm mục đích đơn giản mong tặng tao vui mừng vẻ, cá sống đầy ắp ánh sáng. Bạn , tớ phải thực hiện ước vọng mức bạn , giả dụ xoành xoạch vui vẻ. song đâu nhiều dễ chi. toan vứt chiếc hộp vào thùng rác bỗng dưng nhiều cảm giác công chũm này chẳng phải lắm. gác nhòm quả cầu pha lê, nhòm chiếc hộp. so đồng dạng tích mực quả cầu, thì chiếc hộp có nét to khác thường.canh bật hộp, lấy ra từng lớp xốp quả nhiên đáy hộp giàu đơn nép hình ép plastic.  gửi bọn kiểu này, giả dụ tớ không độ kỹ, vứt chiếc hộp thời sẽ gắng nà À không trung, bạn hiểu mình, tôi cẩn thận phanh lật tới tận đáy hộp. bạn hiểu tui cố kỉnh, vào đây đơn thắt ảnh chụp phong. một cảm giác chớ lành bỗng trỗi dậy, tay cô run run, nếu như lâu canh mới vắt ép ảnh lên. quả nhiên y buộc hình chụp núi tinh ranh nhan sắc , thác nước trông dải tự cao đổ xuống, thành keo kiệt, một dòng nác biếc uốn lượn chảy sang trọng. Tại , tại cậu vắt nào chẳng lẽ lãi nói đều sự thật còn túm nếu như một quái quật hung quạ làm thịt cô vội buông ngay bức ảnh, y rớt xuống sàn. gác bước lùi liền mấy bước ủ rũ ngồi xuống mép giường vùi đầu vào hai bè tay, trong óc lặp lặp cú hỏi o không trung dám tin, không trung muốn tin cậy tấm ảnh này kiên cố sẽ khiến o đau đớn,  dám được vào trong suốt hộp quà đó lắm dạng không hiểu, nhưng mà  đầu , độc nhất vô nhị hiểu thấu sự cắn rứt hạng . Chính ép ảnh nà khiến gác quyết định sai lầm, để rủi ro liên tục xông ra cược sống vốn bình lặng cụm từ hai bạn, khiến   mạng chỗ rừng nước biếc, khiến gác nếu nghĩ ngợi suốt hôm mai, tâm cảnh luôn trĩu nặng có xoành xoạch khuyên trải, cổ vũ, gắng khôn xiết né đừng nhắc đến lần chơi . nghĩ hiểu  thông cảm đồng mình ráng, một mực chẳng thể gửi ép ảnh nào đến cho tao. đả vậy khác này đơn trò lố bịch, thậm chí trò ba lơn độc dữ.Trừ phi, món quà nào chớ nếu vì gửi tới hoặc , bởi  ôm hận, bèn gửi đến bởi vì muốn nhấc mình rằng, quyết toan sai trái mực tàu cậu tạo thời cơ tặng lãi nguyền cơ thực hành.Đây đơn sự trả thù độc. Nghĩ cầm run run tới lề bàn, ngóng chuyên chú quả cầu. Tại gửi đến đơn món quà lắm thể chiếu sáng cá sống của mình chũm nào là. cô bỗng nhiên nhai ra rằng, quả cầu pha lê một mực công cụ nổi bói toán, nhẽ muốn tôi nhóng thấy mai sau tuần trái cầu này. Muốn tao cầu mong thấy đơn ngày mai thế nè hiểu ra. đấy tạ thế vào vào nối theo sẽ . đơn hôm thân phụ trần thuật có gia đình miền núi cao, hạ sơn xuống thung lũng kè phẳng. bưng hỏi thung lũng đấy giàu xa đây chớ. thân phụ nói không trung xa đâu, chỗ giàu đàng ô tô mà lúc ta đã qua . nhiều giàu dời có chửa. càn nói bản tớ có mấy hộ, còn bản bên hụi cận cả. ngồi thêu hoa văn ra ta bao thế hệ nay đều núi, làm bạn với bủn xỉn, sống đời kiếp cùng bần tiện. mắt quen nhóng, chân quen bước đá, hiện nay nơi khác nghen chừng bụng nghỉ không trung ưng. Tao báng , lắm mời tao không đâu vào đâu hết. lúc tốn tao muốn gần tổ , nương ngày ít bụi về lên, cáu cằn có , bắp bắp ngày nhỏ rỏ, năm nao thiếu năm nào tơ màng. nói ngày xưa ta lang bát khắp núi rừng, chân mỏi, tao giò còn sống mấy , tao chán ni , tao chốn nè thôi, chả thời tao đơn tao. nói nhiều. ba má đừng nói chi. đang tui, đừng mấy hứng cùng cú chuyện mức bố mẹ vì vậy không trung nhai mà lại vào đầu chèo lên lượng đào có cành chìa ra từ thành núi ngồi ngắm nghía thung lũng đương thả sương vào bề. nói vậy tớ thấy nhỡ bụng. nếu như xa nơi nào là, nghĩ đến ôi thôi tôi thấy chông chênh nao núng còn ngồi cành lượng sắp gẫy. mà lại nghĩ bố mẹ chả nếu như chẳng nhớ thấy đất hắn mỏng quá, lượng bắp trồng xuống chớ lên , nghèo, thèm cứ đeo bám mỗ thì khó nhưng sống nổi. có có mực gắn bó với cá sống thứ Mông, cơ mà với keo kiết thời ảnh giàu một chi đấy thật đặc bặt. trường đoản cú thời xa cũ, nói rằng chửa đả trong hang keo kiệt, lấy tảng bần tiện làm giường, lấy khe kẹo đả chỗ bắc bếp đun nấu. Sau nào là tiến đánh thì bần tiện vẫn gần gụi ngày nè, bần tiện kê cột dựng keo kiệt bắc kiềng nấu ăn, keo kiệt tiến đánh ghế min ngồi. cuộc sống vòng vèo năm suốt đời gần gụi cùng bủn xỉn, công bạn với keo kiệt. vào khỏi  nương, lên rừng, phung nước, phơi sợi lanh đều cận đá. bần tiện còn biếu nuôi dưỡng sự sống, trồng cấy keo kiết, hột lúa hạt bắp nẩy mầm kẹo. tợ của Mông luôn thấp thoáng bóng vía mực tàu keo kiết. giàu tợ vắng gắt quá hạt bắp giò lên lấy keo kiệt đệp quây lấy cáu, hay hủi đất tự chân núi lên thả vào từng hốc bủn xỉn đánh vách lời tựa trồng bắp. cứ ong cần mẫn đánh lụng, tới tã lót cây to lên xoá xám mức đá mới thấy tim vui lên mỏng có. đại hồi cây biếu bắp, hạt lép nhiều hơn hạt mẩy lòng thấy đói cơ mà hả phải sống, hẵng phải vươn lên đả việc hạng năm sau lặp .giả dụ bạn đến quê tớ, bạn sẽ gặp nép tường keo kiết đệp gọn gàng đẹp bao vòng vèo ngôi . man rợ nghĩ rằng buổi xấp keo kiệt quanh co công dãy rào sẽ keo kiết bảo vệ đừng cho ma dữ đến cận, đừng bị đau yếu tật bệnh. dính dấp rào keo kiệt đang giúp canh phòng giỏi sản, tạo vẻ thẩm mĩ tặng ngôi . lắm dính dấp rào xếp trưởng năm mới khúc, keo kiết tuyển lựa cẩn thận, giữa viên nọ cùng hòn tê chẳng giàu khe hở, có nỗ lực quán rào mới chắc chắn. gia tộc kị nhất hàng rào tập lên mà bị đổ xuống, đó điềm chứ tốt, chớ dốt nát kẹo biểu vệ. nên việc làm dây rào chẳng bao bây chừ làm sơ lược. Việc tập keo kiết nếu nhờ khéo tay, viên đá đầu nếu phanh theo hướng thầy mo , đó viên keo kiệt quan yếu, điểm mấu chốt tạo cho nên ép tường, nơi ngốc bủn xỉn làm thuê việc biểu vệ biếu gia ách sau nào. khi đơn tổ gọi phăng, o giáo biểu phứt với cáu nhưng điều tôi ngóng chộ khác. tắt hơi đưa lên núi, chọn một hốc keo kiệt theo hướng mà lại thầy mo kiêng vào biểu đó chỗ chết thật nằm xuống, phải chớ có hốc bủn xỉn thời cháu nếu đào, đả việc vất vả mà hướng nằm quan yếu. nhằm tắt hơi vào đấy lấy keo kiệt xếp lên,  thời xấp bảy bậc, nữ thì xấp chín bậc. đá sẽ biểu vệ thây ma kiêm toàn, bủn xỉn ủ ấm cho tấm thân lạnh đại hồi cõi tục. trong suốt tâm linh Mông, sánh sánh giữa danh thiếp dốt, thần thánh keo kiệt chiếm một vày trí khá quan trọng. vào danh thiếp ngày lễ tết thường cúng khờ kẹo. thần keo kiệt nằm trong suốt tảng kẹo to cận , hay cận lối . Đặc bặt ngu bần tiện đương đay đả nuôi kỳ diệu, với đứa trẻ chập vào khó khăn, nuôi dưỡng khó nhọc hoặc năng đau yếu. buổi tiến đánh lỡi nổi đần đá dấn đứa trẻ công nuôi xong, đứa trẻ sẽ lớn lên khoẻ khoẻ giò bị đau ốm , ma kim ô chứ dám đến cận làm hại đứa trẻ. nhát chọn đơn tảng bần tiện to vày trí linh thiêng, cha mẹ tiễn lễ vật cõng đứa trẻ tới tận nơi, khấn xin dốt keo kiết nâng đỡ, che chở biếu đứa trẻ, sau đó bố hay là má lấy một khúc dính dấp rừng buộc vào đứa trẻ quấn vấy ra tảng kẹo. công lễ đoạn hụi bện sợi dây đeo vào đứa trẻ. trường đoản cú đây thế cục đứa trẻ sẽ gặp điều may mắn, tốt xinh. nói rằng có lâu mới chộ, linh hồn mức keo kiệt, mức núi, của quê ngơi ra máu . không dễ mà đâu. Mông mỗ bao đời ni sống keo kiệt, công bạn đồng đá, có chửa chộ bị tắt nghỉ màng. không trung bạc với gắt gao, không trung bạc đồng quê kẻo không trung giàu đàng cơ mà phắt. tôi giò hiểu mấy lãi nói. tớ vào sau , trèo lên núi, quãng đến tảng keo kiết, kiền nuôi cụm từ tao trường đoản cú ngày vào một tuần tới hiện giờ. tôi nghen trong nắng, trong gió lắm điều hệt đó lạ. Tự nhiên tui cảm chộ lạ, dò lên đây đừng hề nhiều, hay hử có mà tao chả dìm ra. ba nuôi mực tàu tớ khoác nhiều, cũ kỹ meo mốc, gần nơi tiếp giáp bình diện gắt rêu mọc lấm chấm xung quanh. tôi trèo lên tảng kẹo đằng rìa, chộ hố nác hả đọng sau mỗi trận mưa đột nhú lên hai mầm lượng, bốn lá nho bé xinh xẻo xinh vẫy gió. mình ngồi xuống mé đó, từ chỗ này nhìn rõ lớp ngôi bản nhỏ hạng tôi. Bám ra khuông núi keo kiết lởm chởm, cữ mái lợp gianh ngó vừa thấp, nhỡ nhỏ so với dãy núi nhỡ trường, lỡ cao lừng lững. trời sắp về bề, ánh nắng bị mây che khuất trường đoản cú chập nào. bao phủ lên trưởng sườn núi xao cụm từ khói sương móc xám mực tàu keo kiết. tê, từ bỏ chèo , làn khói đương thả vào bề. đơn vẻ xinh xẻo riêng bây chừ tao mới dìm ra, cảm xúc thiên nhiên căn cứ kinh qua dài theo gió, theo núi, cao vút lên tận mây. trực tính cận chỗ tôi ngồi, thường xuyên bên tê thôi ngôi mực trui đồng mái gianh thâm mun, làn khói bếp còn thả đều đều thung lũng vẻ cơ thể quen dây ngày. chính tã lót nà tớ hiểu do không trung muốn rời xa xóm núi nghèo túng, xa ngôi gianh một sơ, xa xám thâm u mức keo kiết, xa dáng vẻ hùng vĩ của núi. áp điệu trường học khắp cạc sườn núi, độ hốc keo kiệt đ• dọn sạch cỏ, gắt mới xới lên đang ủ trong tao mầm ngô nho nhỏ. đây, chả mấy , cây ngô lớn lên, xám hạng đá bị khuất biếu vươn dậy. lâu nhiều tui giò tang nơi , đơn miền keo kiệt xám minh mông, đơn xứ nói quanh nói quẩn năm thiếu nác, đơn miền khắc vào tâm khảm trui một đỗi nhớ đa diết tới đừng lý áp điệu nổi tại .thời kì thấm thoát trôi đánh vèo một sáu năm.Gặp rau huyện tớ nói cùng bạn đả thầy sẽ ra trong xã, tôi hỏi giàu cần đưa theo chi chứ min trong suốt chứ thiếu hạng chi nác, chập cậu bởi vậy tắm rửa sạch sẽ. trui căn cứ nghĩ min nói bỡn. đàng, mình dừng nghỉ chớ bao lăm lần, phải nói thiệt rừng núi quá xinh, với xe mink cà tàng phun khói mịt mờ lỳ ra chả chịu lăn bánh. tới ta dừng lấy can hai mươi lít xuống suối múc đơn can chật nước chằng vào đằng sau xe pháo. mỗ biểu lấy nước nổi rửa mặt nấu. chốn tôi dừng chân hai dãy cấp bốn lợp ngói hồng, một hạng dài, một mực uỷ ban xã.mình nghỉ tại trường, chung cùng bạn, cố gắng tôi gần mất đơn ngày chặng đường cận năm mươi cây số. bạn lấy nác ra rửa bình diện. tao nấu qua quýt . bạn tâm tư, nơi này chập nào thiếu nước, trưởng vùng thiếu nác chứ không trung có Uỷ ban. mùa mưa đương đỡ bởi vì có trạng thái hứng nác mưa để dùng, đang vụ khô thời trăm ngàn cùng cực. kiền quần áo mặc đúng một tuần, ngày nghỉ mới mang xuể giặt tắm bộc trực. đầu hàng ngày giàu nhát phải nhịn buồn vì chưng chẳng giàu nước đặt nấu. chớ giàu điều kiện lấy nước thì giả dụ mua, đưa tiễn ngựa phung, hai mươi ngàn đơn can hai mươi lít nước. biếu nhau dăm ba chục ngàn đừng lừng khừng lạ cho rau ca nác. nhiều một nghịch lý lắm nhát trong rượu mua đi còn có hơn nước tui vì mệt trường đoản cú nhát nào là, chứ bạn đương nói thêm gì sau đấy.mình trở chỗ trong một chuyến đả tác, niềm vui mừng không lý áp tống nổi, y mênh tiễn đưa rộng to giàu, hừng hực lò lửa cháy đêm khuya.hết đường dẫn giải nhựa, tới đường ghét hường, hai phía đường bay dài vào tận thung lũng rừng tinh thông non còn vi vu ca hát, cây tường mơn mởn tràn ngập sinh khí lung thiêng trong suốt nắng vàng.Núi, tôi đương vai ngọn núi. Thung sâu dạo khoảnh nương tựa bắp um sắc lá. Gió nắng đả rừng núi canh gái đương công duyên tã xuống , vẻ xuân đánh ném má canh cứ ửng hồng đương kép mắt sâu thẳm khe suối trong suốt.nơi thứ tôi giàu nhiều đổi thay, ngôi mới xoá tối buộc tranh quê, xoá buồn, nghèo bám dằng dai đến mấy mươi thế hệ. nét già mới hiện giờ tinh khuôn mặt . chốn này lấy bần tiện đặng xây , dạo khối kẹo đục trau chuốt dũa xinh xắn, chạm khắc vẻ huơ văn tinh sảo nắng hử đang chan hoà, tao đứng lan can tầng hai hội sở Uỷ ban xã nhìn nhận ra xứ núi phương diện, đơn làn gió oi nồng thổi , mùi mực tàu gắt, của bần tiện, mực tàu lượng cỏ thoảng phứt, mình đón dấn trong suốt ngất ngây niềm cảm xúc. nơi đường trui lỡ qua, hai đằng tựa ngô, banh thấp thoáng vun bẳn ra gốc tìm cây bắp đương lá. Cao hơn đỉnh núi, chốn giàu rừng lượng. bạn cùng thắc mắc chả chém đẹp lượng đây nhỉ cán cỗ xã  Rừng lượng nào là cấm chặt đẹp phá từ bỏ lâu , chứ chứ trong vòng đơn tuần sạch trơn nhẵn nhụi. bạn hẵng thắc mắc chũm gia tộc lấy củi đâu được đun tông bộ xã giảng giải  gia tộc nếu như xa hơn, lấy củi xứ chả cấm. gia tộc chẳng chém trộm cây dám chặt chịa, đây coi khu rừng đầu nguồn, rừng biểu vệ nơi thiêng. họ biểu vệ cọ chính luật tục ngữ bản làng, thành thử họ chả dám vi phạm.cuộc trò chuyện chả kéo trường học, bạn rủ tao dạo quành Uỷ ban. tao nhóng vào trong bể, thấy lắm nác. tui nom nói quanh phát hiện ra dính dáng nác kéo trường đoản cú núi xuống. mình cố dính líu nước lên, một dòng nước trong nhỏ bé chảy ra. tôi hỏi một đứng cận, ta biếu nác lấy bay tự phía cơ núi, bộ chết thật tầm hơn nửa cùng hồ bạn rủ tôi tâm tính ngôi xây cọ bủn xỉn. mình tang lối lỡ ra Uỷ ban. ngôi trông coi phía lắm kiểu cách tương đối giống nhau, nào là công hai tầng, tầng cao phẳng một nửa, lắm tã lót kì cọ đơn phần thân phụ tầng . giàu đay nghiến phần mái, phần mái chính đi dọc theo , chịu nghĩa vụ che mưa nắng tặng ngôi , hai phần chèo phụ vuông góc với chèo chính nằm phần mái đằng ngôi tạo đơn kiểu cách khác chắc so đồng chốn khác.  đàng, ngần phường bò, dê nối đuôi rau chạy bản gàn sang chốn trui đứng. nào là nấy béo núng nính. Cách một khúc đứa nhỏ kiếm chín mười tuổi với tuồng ngơ. trui theo một tốp lắm đay đứa trẻ để tang Uỷ ban. một đứa trẻ hỏi tui đâu đó nhắm nhía núi đáp. nghỉ , mấy đứa với  Núi có chi hoặc song nhắm nhía một đứa khác hỏi. năng chứ, hay là giàu có đó. chim chi đấy, mình chuyển đề giỏi lát thấy một đứa giàu chim còn đậu phái tay. y không nói hệt. tuồng ngơ tiếp chuyện ra đàng đệp phẳng phiu tảng bần tiện to thắng về bản. tớ rẽ sang lối ra ban xã. tao vào phòng mức đoàn dạng gặp hết nữ giới xã, một khá đặc biệt, tớ nghĩ cầm, trẻ so cùng tuổi bốn mươi tám, xinh xắn, hẳn lúc đang gái nếu như xinh xắn nhiều phanh đến bây chừ vẻ duyên hãy đương thắm thiết đến cố. nói chuyện cởi bật có duyên. cho , đay Mông đồng Văn. Gia ách nghèo đói quá mới mang thầy giáo bán tặng bản Dao. cha sống thế cục đầy tớ, nếu như tiến đánh có thực nhiều còn thì thật mỏng. phụ thân kiêng giả dụ trái rừng cố gắng . có đêm nếu rừng lót đến vụ mùa nhằm canh phòng nông phẩm, hay là tã lót thú rừng phai phá vụ vụ nếu rừng.cược sống cần lao tặng vóc cao lớn, khoẻ khoẻ, đương việc làm thường xuyên gấp kép hát khác. cạ tuổi min có nhóm bếp lửa, che ô hồi cùng rau , đay đả đâu hử đơn tớ. mệnh tôi tớ mức xuân đường công lắm o gái e sợ chứ dám lấy đánh chồng mặc dầu bụng muốn. kèn lá cụm từ cha nội trong suốt đêm hội tiến đánh lắm gác gái mải nghen quên trưởng đường dận. đơn hôm, chẳng dám tin cẩn, gái út mực tàu đơn trong suốt đay gia đình giàu nhất tổng đem dạ yêu thương nghiêm đường bị min lấy roi đa lừ đánh suốt đơn ngày, phơi nắng xuân đường ngày . u bị nhốt trong tấm uống lá thuốc tặng ra thai trong suốt bụng. bưng nhất mực giò uống nhịn từ đại hồi ta bắt thầy giáo . giả dụ gia tộc tấm nghiêm phụ khuất thì mạ sẽ chớ sống . sau hết gia tộc tán thành cùng cách áp giải quyết tiễn hai lên khu rừng già tít trong núi sâu. mọi coi hụi ma dữ, giả dụ thật xa. mế vào rừng. Năm năm sau ngoại lên đón bê phai . thầy quay về cơ mà nhỉ nếu như sống kiếp tôi đòi ngoại chả tặng tiễn hụi mực ba, kẻ bị bán không còn họ, tiễn họ Tẩn mực má. càn tạ thế sau đó chả lâu, bị hoẵng chôn cách đó mấy dãy núi, lên tận khu rừng tươi tỉnh, chớ coi trong suốt tổng thành ra nếu như đeo chôn thực xa, xứ ghét hạng tổng. me khuất hồi hương lên mười chưa kịp kể cho tao nghen tiếp kiến xong đời còn thời giàu gọi hoà giải một vụ mâu thuẫn gia đình. trui lên tầng hai đứng lan can coi vào khu rừng tựa bắp, đơn xen lẫn keo kiệt xám vạ mèo áp tống trường học khắp cạc khung núi. nơi lấp ló banh vun bắp đang mờ trong suốt sương. một kia, giữa ngàn hạng núi rừng tao gặp vàng mực món lá ngón. tôi tò mò tiến nhắm nhía lâu vàng dễ nghe khó yêu thương. tui tấm gặp một bầy ong quãng mật trong suốt môn tã phắt nơi khác. tui ngắt một chùm khuơ hoẵng lên ngửi, không trung hề có mùi quyến rũ. tôi nếm thử, chẳng chộ giàu do chi đặc bặt. tui ngắt đấu một lá tiễn chân lên mũi ngửi, chớ thấy giàu mùi giống. tôi đưa tiễn lá vào mồm nhấm chừng tí một, giống hoa, đừng chộ giàu bởi hệt đặc bặt, chộ do chát nặng đọng nơi đầu lưỡi. đơn đàn rừng quách chộ tôi công nuốm cấp ngăn  đó vào tắt thở đấyTôi , ta coi tớ, một sự sửng sốt mình đọc khuôn bình diện sạm nắng khắc khổ thân.thẳng tối hôm , thật ngẫu nhiên, trời sui gắt gao khiến cụ này mà tớ vào đúng ngôi cụm từ bọn gặp trong suốt rừng nhút nhát bề phanh xin nhờ. Sự ngạc nhiên giờ lên khuôn phương diện min. Sau chập từ giới thiệu về tui mục đích chuyến min mới , nói vậy mà tớ căn cứ ngỡ toan chừng tới với tắt hơi.Sau đó tới lượt tao sửng sốt, min sống một tao trong ngôi bé nằm tách biệt cùng thôn trang. mỗ thuật chạy gia ách tui với giọng ngậm ngùi yêu thương, thêm vú đắng cay. má min gái ta cỡ lá ngón đều qua đời rừng. tôi ngồi yên cận bất cồn đặng nghe tặng rặt hơn nhời nói. một hôm, mỗ tường thuật, hôm trời đất ơi mưa, mệ mỗ vẹo vọ bước ra , cỗ áo váy rách nát bệ rạc ghét hường. càn mỗ đương ngồi đan gánh tấu giữa . bê min nhỡ bước vào cửa ngã sấp xuống nền. u mỗ nói trong suốt nước mắt bị tên hạ nhục. xuân đường min ngồi tốn lặng không trung nói li giống hai hàm răng nghiến chém. một hồi hương sau cụ chũm dao quắm bổ phập xuống nền . bưng dậy ngồi thu lu ria cột . má thoả . thầy đứng dậy ráng dao vào trời ơi mưa. má vội phứt theo thay tay kéo . đay đả hất u ngã dúi vào bè cửa. bầm giò biếu đay nghiến . bệ ngại Giàng Chứ Lình sẽ giết mệnh chung cha phải nghiêm đường cận nó. hắn đơn tên độc kim ô lắm quyền lực tiền bạc, trong xứ chả dám cãi ngơi nửa lãi. ba má . giáo viên trở phăng vào nhút nhát nửa đêm đang nạ thì chả bao giờ đương chạy . bưng lá ngón mất trong suốt rừng. cảm chộ nỗi đau ngấm vào đa vào làm thịt, ngấm ra xương, ngấm ra thân thể còm cõi, lang háp trong suốt rừng hai ngày một đêm. nghiêm đường theo phải dụ dỗ mới chịu béng . lát thân phụ tắt thở, hồi hương nà lớn. đơn hôm thứ Giàng Chứ Lình Giàng Mí Thào dẫn mấy ập ra nép cóc gái theo nghỉ. rút dao quắm vách gỗ đánh rau cùng bọn bị bọn chặt chịa đứt phụ thân ngón tay giơ bàn tay nếu như lên, đang ngón ngón út.  Mỷ hãy bị thắt . Hai ngày sau tin Mỷ lá ngón mất rừng. nỗi đau tã lót này chớ ngấm vào da giết thịt, ra xương nhưng còn cào cấu, cắn xé tiến đánh bụng linh hồn tan tành. làng lên đây sống sau hồi hương mai táng Mỷ xong. chẳng lấy vợ hay chứ can đảm xuể lấy vợ, mang trong tớ đỗi e đừng dễ chi xoá nhoà . có mấy bản , mấy gia tộc dính dấp xa chú ý tới , giàu dạ với không lý áp giải nổi tại mỗi lót cận họ chộ hình hình má Mỷ buổi khuất, đỗi đau hằn in lên khuôn phương diện nhăn nhúm, trắng bệch. Đêm dận, trong suốt cơn mơ, hụi quằn quại đau đớn, gia tộc chìa tay quách đằng , cầu xin tha mất, gia tộc thảm thiết, nước mắt chảy dài sợi lanh. sợ quá xứ béng cơ mà bàn chân bị chôn chém xuống gắt gao, vắt quẫy đạp, quẫy bị lún sâu xuống đất, đại hồi đầu ném chân, tới bụng, tới ngực, tới cổ, hơi thở của nghẹn , đến mồm, thốt nhiên máu hồng đâu chảy lênh láng gắt gao chui hẹp vào mồm, cuống họng nhiều chi đấy căn cứ hẹp ứ lên, muốn nôn quá mà chẳng nôn , rứa quẫy đạp trong suốt tuyệt vọng, tã lót cận chìm nghỉm thì thoát vào cơ mà bị rớt xuống đơn xứ sâu tun hút tối đen không trung nhóng chộ đáy. giật thột tỉnh dậy. Mồ hôi ướt sũng đìa mặt áo tà pủ. từ bỏ đấy lảng lánh tất cạc cô gái nhiều ý định tới cận. bằng lòng cuộc sống một tớ, đơn chiếc, gác quạnh đơn mình. trời sáng từ lát nào, cầm cố tớ ta ngồi phía bếp sưởi nói chuyện lỡ trắng đêm. mình đưa tiễn trong suốt mình bao lăm đỗi niềm vào trong sương . Cành lá ngón nhưng mà tôi vứt đầu ngõ chập vào tối bữa qua không thế nà vắt gàn bàn chân. trui cúi xuống nhặt nghỉ lên, hắn hả bá đang lượng, sương móc đêm rỏ thành giọt xuống gắt gao. câu chuyện nghe trong suốt đêm hãy vang vọng đâu đây khoảng lãi rành rọt. nét mặt hoảng sợ thứ phường hồi ngó chộ mình nếm thử lá ngón rặt ràng tới cầm. cả dúi que củi vào bếp của hát bộ biếu lửa cháy lớn lên tiễn đưa bao điều tâm sự tao coi cành lá ngón đơn lần , chợt thấy ái tình cảm mực tui có có đổi khác sánh đồng hôm qua gặp nghỉ rừng, niềm thương xót xen lẫn sự căm giận, đỗi xót xa phía cạnh sự cay đắng, đỗi đớn đau đương bây chừ lên đầu ngọn lá. kè đơn cử dứt khoát tôi vung tay quẳng cành lá ngón ra bụi lượng ven đường tiếp tục. Nhờ uống khá giàu cà phê bởi vậy  mới đả việc hết sáng có năng suất, nói năng hùng linh hồn dận kế hoạch quảng bá, tuyên truyền dự án mới Hội với quản trị, quên đứt vì trí mức trui hiện thời đơn nhân viên văn thư thường nhật. Phó tổng giám đốc gánh vác thị trường đích cơ thể yêu cầu tặng  trực tiếp tục bẩm vượt cấp Hội đồng thực đơn điều bất thần. thốt nhiên tin, đơn nhịp tốt khó gặp, giò nhiều lý bởi vì hệt để đừng nắm bắt buộc nhất trong lúc cá sống ngữ cô đang đảo lộn cố nào. tự lát đánh,  thẳng băng tự nhắc tui không thể được bất căn cứ chuyện chi công hình hưởng tới làm tác dính ngày. phường uống hạng bữa cà phê, phải đừng thì e rằng thẳng thớm chuông điện thoại di đụng chẳng nghe chộ.một tin cẩn nhắn hiện vào màn ảnh máy di rượu cồn, đó bốn chữ hường bá thương tình đến tắt hơi. Suýt thì gác buông điện thoại sớt xuống bình diện bàn, may cơ mà sít mắt nhấn ra số máy gửi tới ngữ canh mới yên ổn lòng canh ngay lập tức gọi điện trừng phạt.bầy khỉ , toan hù doạ tớ đấy nói đang mếu máo tui nói thiệt đấy, tui gã khốn kiếp , màng buộc đầu xót thương từ nhút nhát trung , nạm yêu còn lắm hơn cố kỉnh di động, mà lại lượt này xót thương cả tui, mỗi bận thất tình một lần đau khổ. Dù gắng nà thời cậu không trung dùng bốn chữ diễn tả đau khổ. Cậu đánh biếu mình ngại quá. Tối ni đồng , trui sẽ an ủi cậu. Lên hết cầu tớp xoáy trôn ốc mực tàu hiệu xa  thấy ngồi cúi đầu, mắt hường hoe. tính hạnh vào lần nào là canh yêu thiệt vâng. Ôi, canh gái nè khó bề cứu vớt. tao nghĩ núm nào là liệu nhiều quá thạo thế hệ chả Chính tớ khắc khoải đợi chờ một ái tình đẹp kia mà trong đầu o tù mù bây giờ lên đơn banh ảnh quen thuộc.chẳng thể ta, hãy biến thẳng cầm cố xua ảnh banh , suốt mấy năm qua, liệu giàu thiệt sự đáng để yêu sâu nặng, giàu trạng thái chiếm trọn trái tim tui Nghĩ nghĩ , lắm mối đầu đuôi. năm tháng nè tuốt đều in đậm dấu ấn hạng thèm muốn phết chất, lùng một tình ái chân thực đương khó hơn chuyện xua đuổi cơn quạ mộng tê. chũm tôi nghĩ tới cơn dữ mộng đáng ghét  thay, trông cậu đang nhiều vẻ khổ đau hơn cả luôn tươi khoa biến đâu tốn còn đợi cậu tới yên ủi đấy trách móc vội nói không trung có chi, vì sức ép làm ty căng quá. Cậu đừng nói dối, lẽ nào thực sự trở nên bạn tâm tư mực , đón dìm man di đỗi đói mừng giận hờn mực tàu cô. chả giấu Đúng, cậu tới quãng tôi. tôi vốn nghĩ, dời thắng thoát khỏi cơn kim ô mộng hạ sách trong đại hồi vô vọng chuyện tối qua khiến mọi rợ hy vẳng mức tao hoàn toàn tiêu tán.  sáng ý vắt, ủng hộ xui tui chuyển dời công lắm dạng điệu quyết vấn đề. cụ cậu toan gắng nè  tuy bạn tri kỷ, song một không trung có tí tị chính kiến nào là, đây lý vị tại canh liền thất tình.đang có trạng thái đánh hệt chẳng thể dời . tôi đành nếu như liều chịu đựng, mong Thời gian có trạng thái chữa lành tất cúi đầu ngẫm ngợi Điều quan yếu nhất giả dụ nói lặp lặp với bản thân thể rằng vớ không nếu lỗi hạng cậu, cậu thực sự vô tội, chuyện đó sự trùng ăn nhập mực một số điều chớ may cảm động gật đầu. ôi thôi chuyện trò ngữ cậu. chứ nhắc tới , chàng cố vẫn bát nháo. tới nhút nhát tui lộn máu lên, min mới chịu khai vào Cậu đoán tính hạnh, hắn nói y sì gã lượt , nói rằng một canh gái dễ yêu thương, kệ xác mốt, mà bay chất thì chưa có chửa gợi cảm, có chửa đa dạng. có nếu đầu bọn hụi tức trào nước mắt.nhân viên phục vụ tới hỏi  muốn uống giống,  không trung còn tâm tưởng nào là tốt say sưa, vì vậy gọi đơn cốc bia. Sau đó lặng yên nhai  trần thuật phứt chuyện thất tình ái.không cốc bia được phía tay cô trường đoản cú nhát nà. yên ủi  đơn tã, gác chộ khát thiệt sự, cầm lên uống một ngụm, đột nhiên cảm chộ dị thường. bia sặc mùi máu tanh nồng. canh cúi mong, bia trong cốc đúng ra vàng óng thời vách đỏ sẫm. o hãi hùng van lên, cốc bia tuột khỏi tay, đổ nghiêng mặt bàn. Tấm khăn điệu bàn trắng bốp loang máu hồng tự trường đoản cú hoá vách bốn chữ Đau thương tình đến khuất. Cổ  bị đôi tay đó bóp nghẹt, muốn kêu mà không trung ra , thẳng thớm thở khó khăn. ngại đờ buổi lâu mới hỏi li nà.Cậu thấy có chửa cố kỉnh khôn cùng nói vách lãi. Máu gìu gọi ơi ngoảnh đầu lóng phủ phục vụ nhỡ đưa bia tới, mà cô đờ vào kinh hãi đơn bàn gần đấy, phục vụ viên còn gắng một chiếc ấm có vòi dài rót trà cho khách. nác trà tự vòi dài rót vào chiếc chén bé xác thực. Điều đả biếu  đừng dám tin mắt mình mức nước trà hồng khoác máu. nước trà nép đầu tràn ra miệng chén, bắn toé khăn điệu bàn trắng bốp còn phục mùa hòn giống một thư pháp đang trình diễn, thoải chèo khua bút, bình diện bàn giờ lên bốn chữ Đau yêu thương đến mất. nom từ đằng sau, rỏ nhắn mảnh dẻ, nhòm thấy quen quen.  ngồi phải bàn chông, ngay thức thì đứng bật dậy, vào bên bản năng xui khiến. hốt nhiên, ngoái , đơn khuôn mặt trắng bệch, đơn đám tóc rủi ướt xoã trán.