0903 988 618

Tình yêu hệt sự nghèo tội nghiệp, xét bình diện . đó chính điều ghi dìm sang trọng cá tình ngang trái mực. cho dầu lãnh tụ, biếu dẫu khoảng giàu nhiều cá tình yêu trong xong xuôi đời lênh đênh mực kí vãng. nhưng chính canh gái nà cược tình yêu lớn nhất, cược tình ái

ái tình giống sự nghèo khổ thân, xét phương diện . đó chính điều ghi thừa nhận trải qua cuộc tình oái oăm ngữ. tặng ơ lãnh tụ, tặng dẫu kiêng lắm nhiều cá tình ái trong xong xuôi đời lênh đênh mực quá khứ. song chính canh gái này cuộc tình lớn nhất, cuộc tình yêu rút cục trong thế cuộc đau khổ kia cơn gió lướt qua phương diện , say xỏ xiên chim hót trường đoản cú rặng ổi lối bá vọng , nhớ thực hư . trầm ngâm nhòm nép hình bơm, hình hình song gắn bó hơn hết ruột thịt. sáng trợt theo vẻ sơn ơ khiến tặng tấm chân dung trở nên choáng lẫn mỗ đậy lên đơn bận kim nhũ. hạng kĩ trần thuật này hạp với nghệ trần thuật trang trí sàn diễn hơn nghỉ khiến khó chịu. nhưng hãy còn vốn lối vẻ xưa khuân mặt ốm nhách xoay nghiêng, đàng lô mế sống mũi đất, ném mắt sáng rực mà lại hiểu ý nghĩa mức mỗi một tia cầu mong. phe phái tay cố gầy trơ thổ địa xương trong ống áo lùng thùng. Đúng thì tơ màng. thời cơ mà tớp mì nấu chan hồng ớt tươi tắn bổ nhào muối nghen tới cộc cằn xàphòng rủi cứt chó bởi xưởng xàphòng cộc cằn hậu hĩnh cần từ bỏ nấi hãi hùng. thế sang, chừng thời gian khốn khổ . mỗi chập bước xuống suối giặt, thấy đám bọt buồng trôi lềnh phềnh xám đục bọt ruộng nương chú mà vạc gớm. phẳng của nguyên liệu cơ mà phải nói vào tuốt luốt danh thiếp sinh sản xàphòng địa cầu nè sẽ. mà đương cá chiến choán nà có nhẽ đoàn đờn tiến bước trải sơn hôm nay ta năm xưa, gia tộc hy vẳng, họ nghĩ tới một ngày mai già sáng. thánh dẫn đàng cho họ nhỉ đưa đơn gương mặt đơn ảnh hài thánh của cá chiến đoạt xưa cơ. nhiều điều dọ nà, chớ đương một thánh thật sự cơ mà một thi hài ướp bị điều khiển, một chính ta cho y bắt buộc ảnh kia, đặng hiện nay nhiều thể lợi y một ngữ khí hết sức hiệu sức. này chữ nghi đỗi đau âm lâu. thắt ảnh giò đang trong suốt lôi cuốn anbum gia đình . Phim của nó mệnh chung với đồng chiếc Kônrát chính ra ngày chiến thắng, vụ thu năm. lát các đội đàn tiến ra năm cửa dầu, cạc cơ quan tiền bù xù rít tiến dận nội  nội, nội, thầy mươi sáu phố xá thương dấu, tỉnh thành thân thương xa cách cận trọn.# một thập kỉ. không muốn muộn trễ đơn ngày. đấy thét mực tàu tuốt mọi rợ vâng trong suốt cơn bấn loàn vày phúc. hồi niềm sung khoái dâng đầy trí, vơ nếu như nhiều kép hát nghiêm đường điều bị lãng quên, dăm bẩy lũ vụt bị sa sa năng thất nhạc chuyện thường. mà nếu nép ảnh dùng để triển lãm chân dung năng bất cứ đơn trang mục mục tiêu nghệ tường thuật nè khác có nhẽ sẽ chẳng quá đau đớn ráng. mà y sử ra chính cá chiến tranh chống, cá chiến nồi da nấu thịt nhưng tiên giờ hồn lóng cách ngăn trở trường đoản cú đầu. rứa thành ra đỗi đau xót chả ngưng gặm nhấm quả lòng . với một bận, cảm chộ sự đểu mực tàu trò nhởi nhân dịp thế sự thất bại liệt cụm từ chính bản thân. Cảm giác kinh hoàng hơn mất. một đoàn ô dù tô tải tiến trường đoản cú phía đàng khoác xe cộ nào xe cộ nấy tủ đặc bạt. băng nhóm sang trọng ngần trống trơn tốt tiến vào thành phố, đoàn xe chảy một đám bụi mờ mịt. đứt đấy đoàn xe cộ chở đầu hàng ra mặt trận. Ngày nà triền miên đoàn xe chở khí lương lậu thực tiến dận phương . Ngày nào là nhiều chuyến tàu chở tân binh. trường đoản cú hai tỉnh , cạc nhen lũ sẽ tản vào danh thiếp phương vì chưng khác nhau tuỳ theo phiên chế điều này sẽ vững chắc ngày nè huyết đổ nhưng mà ngày tiết đổ sự quá thông thường trong suốt lịch sử mực tộc , một tộc nhưng mà mọi rợ khúc nôi lịch sử đều tiến đánh mốc phẳng phiu cá chiến giật. Thêm , trong suốt cá chiến đoạt này, kẻ nắm đầu tiễn ra đơn logic chém nổi toan tộc mỗ hùng, tộc giả dụ nhằm quờ man di quân thù, tộc chẳng thể bị tổn thất quá giàu trong cuộc chiến. đồng tất nhiên tiết phải đơm trong suốt im lặng, xương phải sớt trong suốt im lặng, gã kẻ ngã xuống nếu ngào nặn cùng thông phong tối sương mù số mệnh chăng mệnh năng ý chấy mệnh Bởi vì muốn chọn phương tiến đánh ép thông thạo vách cản chắn làn sóng cọng sản. mệnh, bởi phương Bắc lọt ra tay đơn kẻ đắt làm chứng cuồng tôn vinh. nghỉ muốn nhiều cược chiến đoạt nè lạ man rợ giá như. cuộc chiến tranh sẽ xây biếu chính nó đài tưởng vọng hùng vĩ, hùng vĩ nhất trong lịch sử ắt mọi chiều kích. cược chiến đoạt chống Mỹ phải vĩ lộn xộn cấp muôn dò cược chiến tranh chống, khải hoàn trả hoa nếu muôn vạn bận hoành tráng hơn. đích đong đếm từ bỏ đầu. đài tưởng vọng xây cất trong suốt trí nhớ tượng trong giấc mơ ban ngày tự hồi cược chiến chửa cử sự. Chao ôi, trò hường đen thứ lịch sử tấn phường hí hước nhất trong suốt mọi rợ tấn tụi chính cuộc chinh vạc thiêng liêng ngữ hết đơn tộc xây cất đơn cách bí hiểm trong hộp sọ mức bệnh vĩ cuồng. bao nhiêu triệu té xuống đơn cách tự nguyện vị tin tưởng rằng sự hy đẻ hạng họ thiết yếu cho tương lai của sơn hà, tặng danh dự hạng tộc , nhưng bản tính hụi đờn cừu bị lua ra lò mổ vĩ tứ tung nổi tiến đánh sáng giá như một triết lí hạng thi thể ma thối rữa ghét đen. liệu cái thần hồn ngơi có thật tin cậy ra chủ nghĩa nhãn hay nhãn cớ vay mượn thắng thực hiện giấc mơ tươi tỉnh vương vãi. nhãn chớ hệt hơn đơn thắt áo tươi lùng thùng tốt nghi trang giấc mộng mị hoàng đế. hắn giò chi khác hơn một kẻ mẹo bội nghịch chiếm đoạt ngai vàng báu tuần tra phương thức cũ rích từ ngàn xưa ý nghĩ đó khoan xoáy tâm , đền châu. ý nghĩ tạo vách đường mòn tót vời cỏ trong óc não . năm gần đây, ếm ảnh da diết. có bao lăm điều vô lý song mỗ có trạng thái hiểu lớp lùi mức không trung gian nhầm thời kì. giờ không đương hiềm nghi hãm tài hại chính kẻ xót thương chiều, tin cẩn nhất. mà nà đừng một tí khao khát đối xử cùng phúc của tộc, đừng mảy may rung rượu cồn sự dắt dìu dắt thực lòng thứ bậc huynh hết. Điều duy nhất nghỉ cần quyền lực vinh quang cần vinh quang phẳng man rợ giá như chính kẻ phẳng man di giá như giả dụ đạp lên cổ cha nội chính kẻ giả dụ kiêng kị mọi cách đặt giết thầy giáo. nhưng sở dĩ ngơi nhiều thể đả điều vày tộc nè mất phục nó một cách vô điều kiện. đó giá như phải ra chiều tặng sự ghế độn hèn nhát . Phần nè giò trêu chòng phăng số phận nhưng mà thọc chạy hiện thời tịnh cơ mà mỗ đền gọi nàn nhân dịp đồng loã suốt một thời gian trường, nung nấu bởi vì hồ nghi, nhiều dọ trường đoản cú cuốn. nhưng mà có chửa bao bây chừ nhời giải đáp thực thụ tới với . cho đến tận họp nghị trung ương dọ mực chín. họp nghị thời điểm mà man di đồ bài đều lật ngược ngửa. trong suốt họp nghị , tuyệt đại đa số uỷ hòn đứng quách bên ba Danh Sáu, hụi muốn nhiều đơn quang vinh phương trượng hơn quang vinh mực cuộc kháng chiến chống Pháp. hụi muốn giàu cá chiến choán nè. đấy đơn ham mê, đơn ham bất khả nén chế. một cá tình ái định mạng quyến rũ hết một tộc trong suốt cơn cuồng si mê. đỗi ham trở nên hùng đang hung hãn hơn đỗi say mê nhục dục. trong suốt ngọn lửa thiêu đốt thứ dục vọng, chả lý không lẽ tồn tại. ra thời khắc quyết định lấy bảo quyết biếu cược chiến quăng quật vào hiên cuốn hút thuốc một mình. ngồi trong phòng chống nhòm qua khuôn cửa sổ, chộ lôi cuốn khói trớt lên không trung ngừng ngơi. lòng công thì sụp trong suốt lồng ngực. một đỗi ngại hãi vô hình đè nặng bướng. một đỗi khắc khoải không trung thằng làm đụng bồ cào tâm thuật. một đỗi đói bao la mây xám quây bốn góc trời. muốn đến vơi nhưng đừng dám Chính không thể giảng nghĩa sự hành ta vây hèn mực tao, dẫu rằng xung vòng vèo đều hi vọng hùng cuối cùng mực thời tứ tung.  giàu nếu như vì chưng bản chất nhân loại tuồng quân thành thử nó đền rồng mệnh chung thăng bằng cảm chộ bất nhút nhát đứng trơ trẽn đơn tui đơn chành giả dụ giăng vị lý vì nè nhưng mà mỗ ngồi trong suốt phòng chống hội cùng đồng đám. min ngồi trong gian vì chưng mỗ không thể chả muốn đánh bất căn cứ một cử cỏn nè tốt ủi trưởng mắt dã man. Sự cổ vũ bày vẽ hay là sự nhất trí bại lộ phi lao sẽ điều bợt nhất cho cả hai . Phải chính vậy có nhẽ vậy không, chính xác vậy tự khẳng định nhưng bao nhiêu năm qua vẫn dằn vặt mình. Đáng đáng ra ta phải ra đứng lưng cụ lẽ ra ta không nên để đứng một thân một mình trơ trọi nhà tiêu, vào thời điểm mà cụ nhìn thấy rõ ràng sự bội nghịch của lũ lưu manh kia Một sự làm phản giữa thanh thiên bạch nhật nhớ rằng lúc đó, dán mắt vào khuôn cửa, nơi một phần tấm lưng của chủ toạ hiện lên cùng vòng khói thuốc, trong khi cả óc não lẫn hồn tê liệt. hiểu từ nay đường lịch sử sẽ quay chiều, rằng hình ảnh kia biểu tượng tối hậu của nỗi đơn chiếc, của hùng ngã ngựa, rằng từ nay số của ắt mọi của chính sẽ đổi thay cùng với sự ngã ngựa của đơn chiếc một đoàn xe ầm ầm lao tới. Lần này đoàn pháo binh cỗ pháo hạ thấp nòng, nguỵ trang bằng vải dù lá kết. Bụi trung du bám đỏ bánh xe lẫn khuôn mặt lính. chờ cho đoàn pháo hết mới thong thả qua bùn binh, rẽ vào đường bá. từ lâu không ngả đường này Một phần vì công việc bận rộn. Phần vì muốn quên một nơi chốn rủi ro nhưng bữa nay, thả bộ cho tới tận nơi đây, không thể quay về. Vì ta đặt chân lên đoạn đường oan nghiệt này. Chính vì nó oan nghiệt nên ta phải nhìn cho tường tận một lần . Phải chăng cuộc cãi cọ với cô khiến ta phải nhớ đến chuyện cũ. Hay chính hồn khuất rủ rê ta quay chuyện trò không , nhưng bước chân dẫn theo đường hẹp, hai bên la đà rặng ổi. ta trồng rặng ổi này từ bao giờ, chẳng còn nhớ, nhưng rặng ổi nơi đây rậm rừng chạy từ lề đường, trùm kín taluy, lan xuống mép mảnh ruộng trồng hoa hoặc ao thả rau muống bên . Cây nọ sát cây kia, cành này chen cành khác, kết thành thứ thành luỹ dày đặc, hè nắng không chui lọt. Đây hang ổ của toán trộm chia của, dấu của. Nơi thanh toán món nợ máu của giới giang hồ. Nơi dan díu của cặp trai gái vô lương. Hoặc nơi hành nghề lý tưởng của cô điếm bị công xua đuổi. rặng ổi này nổi khắp tỉnh thành vì câu chuyện sởn gai ốc, màn kịch thê thảm hoặc khôi hài trong tấn tuồng ái ân vụng trộm hoặc ghen tuông man rợ. Phải chăng vì ấn tượng gợi nên kích thích máu lưu đãng thời trẻ trai của khiến y chọn đường này làm nơi hạ sát cô  hay đặc tính vô lương tiêu biểu của nơi chốn gợi cho y mưu toan hạ nhục đàn mà y sát hại hoặc chính vì bị đàn xinh đẹp này từ khước nên việc sát hại cô theo chủ ý của, y còn mượn dịp trả món nợ của lòng tự ái bị tổn thương nhìn rặng ổi chạy ngút ngát suốt quãng đường từ bùng binh ngược lên phía tây bắc tỉnh thành. rặng ổi phủ đầy bụi dường đang nhìn, kẻ lữ khách tóc trắng, với mắt lá.  một cơn gió ào tới đem hơi ẩm lạnh dù nắng vẫn tưng bừng khắp bốn góc trời. rùng mình . Gió hay khí âm của hồn ma đẹp tôi không bao giờ quên mối hận này. Còn sống ngày nào tôi sẽ còn chở che cho đứa của cô cùng yên nghỉ nơi chín suối . Nếu có khôn thiêng thì hãy độ trì cho tôi có nức nở quanh đây hấp tấp nhắm mắt nhắm mũi. Nhưng giọt lệ vẫn trào ra, lăn xuống hai gò má. gương mặt ướt lạnh. nghe chim hót từ rặng ổi vang lên, mỗi lúc mỗi lảnh lót. chim vọng liên miên giữa một đô thị thưa một miền quê thiếu cầy ruộng. chim. chim hót nhiều đến thế trong khoảnh khắc đau đớn tột cùng của cõi đời nhớ chim ríu ran trong một rạng cũ, khi thảng thốt chạy qua khu vườn để ra đường sáng kinh hồn , chưa đầy năm giờ rưỡi, chuông điện thoại réo. mắt nhắm mắt xuôi tay mở bước xuống giường cầm máy. Một giọng ngàn ngạt, khàn khàn vang lên, cô chết chưa kịp hỏi, bên kia đầu giây dập máy. nghe rõ thở hổn hển, giọng nói run rẩy méo mó của một cố tình bịt mũi để nghi trang. tỉnh ngay tức thì hiểu mình phải làm gì. vội vã gọi lái xe, thay quần áo, chạy ra cổng khi nghe máy khởi động gara. Chính lúc đó, chim rạng khiến phải dừng. Không hiểu vì duyên do nào, nhưng vào thời điểm căng thẳng tột độ, thời điểm một trăm tính ngổn ngang trong óc, chú ý đến chim. Dừng chân hai cánh cổng mở toang, ngẩng lên nhìn vòm lá của đám sấu, đám mít trong vườn. Không tìm thấy một chim nào trong cây lá. mắt một khối diệp lục huyền bí từ đó, điệu nhạc líu lô của chim chóc vang lên, một nốt nhấn trong giai điệu cuộc thế, nó đem một sắc hoàn toàn tương phản với bi mà sắp phải đương đầu. nhìn chàng trai lui cui hót mảnh thuỷ tinh vỡ, bất giác đưa tay ra phía xoa đầu. bao lăm lần có cảm giác mình bị đập vào trung điểm của hộp sọ phía Lần nào đúng vào điểm một điểm thôi một chầy thôi, chưa bao giờ phải dùng đến chầy thứ hai để đốn một mạng . Cho dù đối thủ cao một thước tám mươi nặng ngần cân số lẻ. Đó bảng thành tích của một chầy, thủ hạ đắc lực của bộ trưởng bộ nội vụ nói với gã hạ sát nàng, ngay cả . Nhưng điều đó, qua giấc mơ. Qua giấc mơ, chắc chắn nàng bị bóp cổ. Qua giấc mơ, hạ sát nàng bằng cách vẫn hạ sát thành viên quốc đảng thời xưa. Tám một chày lừng danh từ ngày . chưa từng giáp mặt y, nhưng đôi lần biểu thị tên lâu lắc này một cách trắng trợn trong thời kì xung đột giữa các thế lực kháng. Sự bộc lộ hàm chứa niềm tự hào không giấu giếm. này, khi cách mạng thành công không mấy khi thấy Sáu nhắc đến tên lâu lắc này , nhưng Tám một chầy bổ nhiệm làm tổng cục trưởng tổng cục sát chết bí hiểm của kẻ thù nghịch lẫn bất đồng quan điểm với diễn ra bữa. tuốt luốt, trong im lặng. Không một dám nhắc đến điều này, trừ  chăng chính vì sự công khai đó nên Sáu phải chừa ra bao nhiêu thầm thì bàn cãi về chuyện. Quan hệ giữa y vẫn còn ẩn số. Mọi đều tính nết Sáu. chết của trai út của mới gần đây, vẫn còn thời sự nóng hổi chốn triều đình. Sáu cả trong một gia đình hào phú. y còn hai đứa trai.hết thảy đều gã đàn cao to, béo mượt y, cùng ham ham gái ham quyền lực. Nhưng trong hai đứa đó, thứ chịu nhường nhịn y hơn, dẫu rằng khi theo cách mạng, y từng kẻ sát nhân trong một cuộc sát phạt cờ bạc bỏ làng trốn theo làm cách mạng để tránh trát truy lùng tội phạm của chức trách ống tay áo của , tiên y tránh kiếp tù đầy khi cách mệnh còn trong bóng tối, ngày vinh quang đến, hưởng mọi thứ quyền lợi tót vời so với bộ não lừa của y. Do đó, y một lòng thần phục cả. Còn út, vốn tính ngang tàng thẳng thắn, chưa chịu án giết nên không tự buộc mình phải tuân theo mọi định của bậc huynh trưởng. truyền thống Quyền huynh thế phụ không lọt vào lỗ tai ta. Nhiều lần, ta công khai tuyên bố nấy , việc nấy làm. Phận sự của , nấy chịu nghĩa vụ. Vào một bữa giỗ cha, ba tụ họp. Họ bàn bạc cãi cọ nhiều chuyện, trong đó hẳn nhiên có chuyện nhà nước, bởi cả ba đều bậc lương đống triều đình thấp kém nhất Lê Đinh chiếm ghế bộ trưởng bộ công nghiệp. Giỗ cha của các bậc lương đống, ắt hẳn phải có rượu ngon, lợn béo thứ sơn hào hải vị cho dù sơn hà chiến tranh lương phải thắt lưng buộc bụng. Nhưng rượu vào, lời phải ra. Đến lúc nào đó, tư bộc lộ. út vào mặt mà hét vừa vừa thôi. Nếu không này trần thế sẽ đào mả bố lên. Mà bố bố chung. cụ không đẻ ra một mình cụ còn đẻ ra mồm đáp, với giọng khẽ khàng. Y không muốn xung quanh nghe câu chuyện của họ, cho dù ba riêng mâm, trong một phòng biệt lập, nhưng lời qua vẫn có nguy cơ vọng ra bên . Vả chăng, còn đám gia nhân phục dịch khi lấy rượu, lúc thay nước dùng, hoặc mang món mới. Tôi bảo chú câm mồm. Tôi không câm trai hét to hơn Tôi không muốn bố tôi bị bật mả quăng thây vì tội của . Quyền cao chức trọng hưởng, sơn hào hải vị xơi, cụ nằm đất chưa miếng nào. Tới đó thứ can thiệp. Hai khác từ phòng bên bước vào van xin để ta hạ giọng cho không nói thêm một lời. Hơn một tháng dẫn theo hai tuỳ tùng vào săn thú. ta có một thú vui không bao giờ quên, không bao giờ chán săn. Nhiều lần ta bỏ cả các cuộc họp hội đồng bộ trưởng khi cuộc săn dang dở. này tay săn thú thượng thặng. có nhẽ trời sinh ra ta hết để trở thành đao phủ của thú rừng. Trong bộ sưu tầm kiêu hãnh của nghề săn, ta có năm hổ, hơn hai chục gấu ngựa. Còn lợn lòi, hươu nai hoẵng loài nhỏ nhặt khác thì không kể xiết. Lần săn chết ngay trong xe hơi, đoạn đường giữa hai tỉnh. ta thông báo ta ngứa tay giở súng ra lau, không may súng bị cướp cò. Cậu cần vụ ngang sân chùa, khay trà tay khuân mặt tròn xoe đỏ dừ, mồ hôi vã đầy trán. Leo hết mấy bậc thềm, chàng lấy chân đá cho cánh cửa mở rộng kính cẩn đặt khay trà mặt. Dạ, mời chủ toạ dùng trà. chuẩn bị hơi lâu vì ấm điện bị hỏng, phải đun nước nhờ bếp chùa. Không chú để đấy cho tôi. Thưa đây bánh đậu mới. Tỉnh uỷ vừa gửi biếu lính gác lui ra, lưng áo đẫm mồ hôi. chắc chắn cậu ta khổ sở lắm khi phải chui vào gian bếp bé tí bé tẹo của chùa. Vì to béo, cứ gần hơi lửa chàng đổ mồ hôi ròng ròng tưới. nhớ mùa hè năm khi cậu ta tháp tùng làm một chuyến dạo chơi khu núi quanh chùa trong khi chờ Lễ chuyên gia  phun thuốc muỗi  mồ hôi chàng không thấm ướt đẫm lưng mà còn ướt đẫm cả phần quần che đôi mông to béo cong mông đàn . Mồ hôi chảy không ngừng trán, mặt. Cậu ta phải vắt vai một chiếc khăn bông to đùng để lau. Lúc đó, bảo may mà tôi chủ tịch nước . Nếu tôi sinh ra châu ắt hẳn cậu không sống sót vì nóng chứ. Bảo vệ chủ toạ thì dù đến nơi nào chàng trả lời tức tốc. đó, họ không nói thêm lời nào cho tới lúc quay chùa. Nhưng nhớ kỉ niệm cỏn . Trong đời không thiếu kỉ niệm đẹp, chẳng thiếu ngưỡng mộ thậm chí sùng bái. Nhưng không hiểu vì luôn nhớ tới kỉ niệm vặt vãnh với cậu lính phốp pháp này. Phải chăng chốn núi non quạnh vắng khiến lòng cần hơi ấm đồng loại Phải chăng vì quá già với tuổi già tính dễ xúc động ấu nhi quay về Hoặc phải chăng vì bao lăm thăng trầm, nếm trải bao nhiêu phản trắc, cần bấu víu vào một hình ảnh nào đó mang phần tốt lành của thế nhân để năm tháng rút cuộc của cuộc đời bớt phần đớn đau khốc liệt không . không còn nhu cầu phân tích mọi sự một cách rạch ròi. Nhưng bằng linh cảm, này có thiên lương cư mệnh, xứng đáng để cho tin tưởng linh cảm, tìm thấy hơi ấm khi gã trai xồ xề sởi lởi đứng bên mình. Dường xung quanh ta không gian sưởi ấm bằng một thứ sáng vô hình thứ sáng của lòng tốt bẩm sinh, sự trung thành bẩm sinh, tình trìu mến bẩm sinh.  Chú nếm thử bánh đậu chưa mời chủ tịch. sẽ có phần vào bữa cuối tuần. Chờ đến cuối tuần thì lâu quá. Hãy nếm một nửa đĩa bánh hôm nay. Cổ nhân dậy Việc bữa nay chớ để ngày mai uống vậy. Không đâu ạ không dám. Đây thị của tôi . Chú phải gánh bớt nửa phần bổn phận vì nếu tôi hết đĩa bánh này vững chắc tôi sẽ bỏ chiều hoặc uống thuốc xổ đưa cho chàng nửa phần bánh nhìn cậu ta sang bên kia sân. Phiên gác đêm cần có hai , nhưng ban ngày một chọn cậu ta gác phiên ngày vì thi thoảng cần phải rời căn phòng, tự đánh tháo bằng cách quanh quẩn lối mòn bao quanh chùa, dẫn vào khu rừng phía hoặc ngọn núi bên kia vực. Ta giống thằng tù. Không hẩm, nhưng thứ corvée ta phải làm còn muôn phần khốn khổ hơn thứ corvee mà tù khổ sai khác phải gánh vác. Trong cuộc dạo loanh quanh thế, khi chàng béo kề cận, cảm thấy nỗi vơi bớt đôi phần. gì đáng e dè ngờ vực với khác, có thể san sẻ với cậu ta một cách đơn giản, hầu không suy tính. bữa qua, chính cậu ta xuống xóm thăm thú gia đình chết quay về kể mọi chuyện cho . Thoạt kì thuỷ, đề nghị Lễ nói rõ ta đặt bao lăm tiền vào chiếc bao thơ đem viếng. Vẻ lúng túng của ta cho điều dự cảm hoàn toàn chuẩn xác. Chiếc bao thơ lớn nhưng món tiền quá còm. đề nghị ta chuẩn bị số tiền bổ sung, đưa cho chàng béo mang xuống xóm cậu lính, mới nhận ra sự sơ xuất của mình ta có thể đặt dấu hỏi cho sự quan quá đặc biệt của với gia đình tiều phu xấu số, bởi mỗi ngày có hàng ngàn chết do chiến tranh, rủi ro, bệnh tật, chủ tịch một nhà nước, phải có mối quan hàng đầu đối với lợi ích của tộc với vận mệnh của tổ quốc , vì căn do gì chú thái quá vào một cá nhân, điều này có vẻ sự phi lý, sự xuống cấp về tinh thần bổn phận, hoặc sự thoái hoá về khả năng suy nghĩ quyết đoán. Một sự tò mò thái quá có thể sản phẩm của một cuộc sống nhàn rỗi , lười biếng hoặc của một bộ óc vô năng. Một sự tò mò thái quá khuyết tật cần phải loại bỏ ngay với đàn thông thường, huống với , lãnh tụ tối cao của một nhà nước nhưng tức thời một cơn tức giận ập tới, hiển hiện khuôn mặt xao của một kẻ lữ khách. Một gã đàn luống tuổi, dường lạ dường quen, cau mày nhìn lên. tất thảy nghi vấn khôn ngoan, dè dặt cần thiết của một vua già trong hầm tối. Có nghĩa gì mọi che chắn cho một tim thương tổn một bộ não bị giam cầm chợt nhận ra rằng kẻ lạ mặt đang đối diện không phải khác mà chính , giờ đây đang nụ buồn rầu cợt nhạo. Không nhìn gã, lớn đáp. Ta khuất phục nỗi tò mò này vì chính ta muốn thế, vì cương vị chủ toạ nước không còn át chủ bài trong hồn ta , vì đớn đau của kẻ làm cha buộc ta phải nhìn thẳng vào lỗi của mình, vì hối tiếc của kẻ làm chồng buộc ta tìm kiếm tiều phu kia tìm một tấm gương chiếu rọi lương . Ta có quyền năn, có quyền sám hối, có quyền yêu thương ta muốn thương xót, do đó đòi hỏi của lương hợp lý. đưa mắt rõi theo cậu lính, mỗi lúc mỗi nhỏ đường xuống núi, cho đến khi cậu ta hoàn toàn biến mất mỏm đá nhấp nhô bụi sơn trà. làn mây trắng mướt, mỏng manh cánh bướm, dập dìu giăng mắc quanh các đỉnh núi che lấp một cách hững hờ dữ mùa yêu dấu, ta rằng mọi sự lỡ làng, rằng thuyền vỡ khôn hàn chắp mạn ván bập bềnh sóng, rằng cây bị đốn chẳng thể hồi sinh, nơi cửu nguyên không còn lối quay về. Nhưng ta vẫn muốn truy đuổi đến cùng thiếu sót của chính ta, vong linh nàng mạng sống của hai đứa trẻ. Ta chẳng thể không cần đứng pháp đình nơi hạ giới, nhưng ta sẽ phải đối mặt nàng pháp đình của một cõi thiêng liêng. Ta nàng sẽ chờ ta nơi đó. đàn kia quay , đứng lừng lững mặt đưa mắt nhìn một cách khinh bỉ. Lòng tự ái bị thương tổn khiến hai ác chủ toạ nóng bừng. nhìn thẳng vào kẻ khiêu khích. Lần này thấy gã giống hai sinh đôi, tệ hại hơn, hai giọt nước. Từ hình dạng, da sắc tóc, cử , trang phục cho đến mắt. có điều khuân mặt gã nhạt, sự nhạt nhẽo bất cần đời của trang hiệp sĩ sẵn sàng múa gươm trăng cho thoả giấc mơ chết. Vì ngươi dùng dằng trong một nỗi hối tiếc muộn màng, trong một mối năn không còn cơ đánh tháo. Vì tôi một muôn triệu kẻ khác. Tôi không thể thoát nổi nhu cầu yêu thương muốn thương tình của một cha, một chồng chính đáng. Nhưng chính ngươi ưng khước từ tình cảm thường nhật. Chính ngươi ưng thiến hoạn cuộc sống của một đàn để làm vui lòng các đồng chí của ngươi, kẻ nhân danh uy tín già tộc mà sát hại vợ ngươi, vì trong sự đồng thuận , ngươi tìm thấy tiện nghi cho vai trò vĩ đại của bậc gia trưởng toàn tộc. Không, không tôi không bao giờ ưng ý điều đó. Mọi sự đều xảy ra phía lưng tôi, trong bóng tối. Tôi kẻ bị phản. Nếu kẻ bị làm phản, ngươi có thể rơi vào một trong hai trạng thái này hoặc quá cả tin, hoặc thiếu khả năng phán đoán. Hai trường hợp đều có chung một cơ sở sự thiếu thông minh, nói trắng trợn ngu dốt. có nhẽ tôi ngu dốt, ngu dốt thật sự. Có điều nỗi nhục nhã nhận chân một cách muộn mằn. nhấm miếng bánh để làm bớt vị đắng của ý nghĩ cuối cùng. Miếng bánh đậu cổ truyền ngọt khé khiến phải chiêu vội bằng nước trà còn nóng bỏng. ý tưởng dùng vị ngọt của vật chất để làm giảm nỗi đắng cay trong hồn khiến mỉm chua chát. Giờ hình dong vương triều sụp đổ, vàng rơi ngọc nát, bao nhiêu mũ mãng cân đai, bao nhiêu xiêm y lộng lẫy mục rữa, cùng thây ma làm mồi cho ròi bọ. kẻ sống nơi lầu son gác tía xưa kia, hẳn từng nhiều phen mài ngọc trai hay sừng tê uống để tẩm bổ tấm thân mỹ lệ, hoặc để làm nguôi dịu vị chát trong hồn. Bi kịch của quyền lực cũ địa cầu. có điều khác biệt giữa vua chúa xưa ngày hôm nay chỗ định danh các vua chúa kẻ hưởng quyền lực của tiền nhân giống thứ hưởng gia tài do tổ tiên di tặng. Còn , không có một tí của tự vật chất ý thức, kẻ tay trắng dựng ngôi, nước lã vã nên hồ. Vốn liếng độc nhất sự cảm phục yêu mến của . Đó vương miện của . Đó chính tù ngục của. Ngày hôm , mưa rơi sầm sập. Thế ý đồ lên nương làm cỏ sắn bị bãi bỏ. ta thở dài vì mưa, cỏ sẽ mọc dày, rễ đâm xuống nhanh thổi, chẳng mấy nỗi sẽ chọc ngang thân các củ sắn non. Sắn bị cỏ đâm, không thối thì nhạt thếch hoặc ngai ngái đắng, dùng nuôi lợn chứ không thể làm thức cho. Tuy chẳng đáng bao tiền, nhưng công chăm bẵm không ít. cho nên, nấy đều sốt ruột, chẳng còn lòng dạ nào chơi bài hay rang ngô. Họ đành đội áo tơi ra nhổ cỏ vườn, không làm việc nọ phải làm việc kia, có phải trắng mặc trơn đâu mà dám chơi chua ngọ, mưa tạnh hẳn. vừa xong bữa . ta đang ngồi uống nước, xỉa răng thì nghe còi đường thôn. thứ động hiếm hoi này thông thường ra nghe thấy mỗi năm đôi lần. Vào tất niên hẳn xe của đội chèo lên diễn. Còn năm thì mười hoạ, xe của phái đoàn y tế về kiểm tra các loại bệnh nghiêm trọng sốt rét rừng, viêm gan, bạch hầu, hoặc bệnh phụ khoa cho đám đàn , gái. Với Xóm Tiều phu, còi ô tô đồng nghĩa với một biến cố vui mừng, vì cùng với nó sự xuất hiện của các nàng tiên môi son má phấn, váy áo long lanh rực rỡ đèn, hoặc sắc áo bờlu trắng của các bác sĩ. Theo thông lệ, cứ nghe còi, mọi ơi ới gọi nhau. phái đoàn khám phụ khoa về hoặc bữa nay phái bộ tiêm phòng bạch hầu, các chuẩn bị cho trẻ chưa. hôm nay đội kế hoạch sinh sản sẽ làm việc. làm đơn trình bày xin dấu xã để tháo vòng hay chưa vì từ nhiều năm nay, mọi sự diễn ra theo một công thức không ngoại lệ nên hôm , khi nghe còi, ta ngơ ngác hỏi nhau quái lạ, đoàn nào nhỉ chẳng thấy phổ biến cả chủ toạ lẫn phó chủ tịch, cả bí thơ phụ nữ lẫn bí thơ thanh niên chẳng lẽ chương trình bổ xung đặt vòng, triệt sản. Chương trình triệt sản tạm dừng . Nghe nói trung ương đang bàn tuy nhiên, dù có hay không đích xác còi xe của , ta vẫn đổ ra xem, xem một màn chèo, xem một gánh xiếc rong, giống hệt kẻ hiếu kì chốn thị thành thường xúm xúm đỏ xem một điên xổng bệnh viện trần truồng khoe vú lẫn khoe mông hè phố. đường cát chạy xuyên qua ba thôn, một chiếc xe jeep sơn cỏ úa, mui xe vải bạt cỏ úa, đang bò túc tắc cánh cam. Đường hẹp, khấp khểnh, gồ ghề. Xe lách trầy trật giữa hai rặng trúc, đôi lúc nhảy tâng tâng một khúc vòng, đôi lúc chúi đầu vào khe kẹt giữa hai vườn cây um rùm. đó, nó buộc phải lùi , húc đít vào bờ đường đối diện mới bẻ lái tiếp. Mặc dầu cuộc hành trình nặng nhọc, trầy trật, chiếc vẫn lùi lũi tiến thẳng đến thôn Thượng, kéo theo nó một đám trẻ chừng hai chục đứa, đứa nào đứa nấy toe toét , vừa chạy vừa nhẩy cẫng lên hò hét, mặc kệ lớp bụi mù mịt phả vào đầu vào mặt. Đến giữa thôn Thượng, lái thò cổ ra hỏi đứng hai bên đường. Xin cho chủ tịch lúc , ta mới nhận ra chiếc xe này chở toàn công , lái xe công nghiêm chỉnh trong đồng phục. Một làn chớp nhạy bén truyền nhanh dọc theo đám thôn .Xe công đến chủ toạ từ hồi cách tân đến nay mới thấy xe công về. chắc chắn xe đến bắt cô lên tỉnh . Đúng, tỉnh mới có quyền xét xử. Có phải thời cải cách đâu mà cấp xã có quyền lập toà án Thằng nào hôm qua tuyên bố chính quyền xã sẽ xét xử cô nói láo  trưởng công chứ thằng nào. Xã trưởng mà nói thế nói dối. Cấp xã mà có quyền xét xử thì đầu rơi máu chảy, sửa sai dăm bẩy lần. Thế hôm qua không lên Tôi thấy mặt kho giam cô có lời mời, cất nhời có thỉnh đương nhiên nói trống không giữa trời hoạ có lũ điên. Thôi, lặng im mà xem. Họ tới nơi kìa  làng đổ tới đứng nghẹt lối rẽ vào . Họ chờ đợi chủ tịch quay ra cùng với bốn công tỉnh để tới kho giam cô Ngân. Một số chẳng thể lách vào gần tranh thủ đến kho để chờ lúc tội nhân bị dẫn lên xe, bởi đó chính kích động trí tò mò lòng thương cảm. Chừng hai mươi phút mới thấy tốp công quay ra cùng chủ toạ . Nhưng chủ toạ không có chút mẽ nào của kẻ cầm quyền. đứng xa thì thấy ta cúi đầu cung cúc, mặt không còn chút máu. Đến cửa xe, ta leo lên, chui tọt vào trong, ngồi nép tận góc xe để khỏi nhìn thấy không bị dòm ngó đứng gần nhìn rõ mồ hôi toát đầm đìa từ trán lẫn hai ác vàng chảy dọc theo khuân mặt dài nhọn, loang xuống tận cằm. Họ còn nhìn rõ hai bàn tay ta run giẽ, cặp môi trắng bợt môi kẻ sốt rét kinh niên run đến nỗi không thể mím , cặp mắt sâu tối hũ nút của ta hốt nhiên bạc hết . hết thảy vẻ lạ thường khiến đám nín thở. Linh cảm mách bảo cho họ điều gì đó nghiêm trọng sắp xảy ra. Khi chiếc xe quay bánh để tiến về phía kho, đứng dạt sang hai bên đường, không nói với một lời. khi xe rời bánh, họ lặng lẽ bám theo xe mà , giống một đám đưa tang hơn đám hiếu kì tìm cách mãn nguyện cơn tò mò bệnh hoạn. Chiếc dừng kho, tốp công nhẩy xuống mới đến ta bước lên để mở ổ khoá, nhưng loay hoay không làm nổi khiến cho một trong số bốn công phải giằng chùm khoá tự tay mở ra. Hai công khác tiến vào trong gian tạm giam để một phút đó quay trở ra cùng với cô vợ trẻ của mặt đầy mụn đỏ vì muỗi đốt. chung cục, ắt hẳn sĩ quan lãnh đạo nhóm, quay hỏi  còn muốn nói gì không không thấy giải đáp công mở khoá gian kho giờ rút từ trong túi quần ra một chiếc còng số tám, mở còng chìa ra mặt , không nói thêm một lời. không nói một lời, lặng im xác chết, ta đưa hai bàn tay vào ổ còng, vẻ sửng sốt sững sờ của tuốt tuột , kể cả cô sĩ quan lúc đó đưa mắt nhìn nạn nhân vừa giải phóng  có cần tôi đưa về tận hay không  đáp một cách máy móc, dường chưa kịp hiểu ta hỏi gì công nhắc , giọng nhẹ nhàng hơn  có thể tự trở về với gia đình hay muốn tôi đưa về không có thể về cảm ơn các . Tên hình thành từ thuở sơ khai, không bao đời, ba gia đình mà gia trưởng ba ruột rời bỏ nơi chôn rau cắt rốn vốn tỉnh ninh cũ lên đây sinh sống bằng nghề đốn củi. Lịch sử cuộc di này vốn kì bí, ngày trở nên kì bí hơn qua nhiều đời khi từ một xóm trại vẻn vẹn hơn hai mươi trở nên một xã rộng lớn gồm ba thôn, hai ngàn , không sinh sống bằng nghề đốn củi, bán than mà còn trồng lúa nương, lúa nước, các loại cây công nghiệp nuôi ong, làm miến, chè  sử truyền tụng trong đêm trăng, khi chày giã bột làm bánh vang lên khắp các sân , đàn ngồi quanh bếp lửa vắt bánh trong khi đám đàn ngồi hút thuốc lào, uống nước chè chuyện vãn. Lịch sử gắn bó một cách huyền nhiệm với tên vùng đất cũ vốn kinh thành thuở xa xưa. Đặc điểm cư của mọi thứ kinh đô họ có nhu cầu hưởng thụ cao hơn nơi khác. Cỗ cổ truyền thường định danh bằng chữ tầng Tầng giống ta gọi một toà hai tầng, ba tầng, năm tầng chia thành nhiều thứ hạng cỗ hai tầng, cỗ ba tầng, cỗ năm tầng, thường không mấy khi thấy cỗ bốn tầng. Tầng có nghĩa giới hạn đồ bầy kín mặt chiếc mâm đồng. Cỗ hai tầng có nghĩa đồ phải xếp thành hai tầng mới hết. Cứ theo đúng nghĩa đó mà hình dong cỗ ba tầng, hoặc năm tầng. chắc chắn không có thứ dạ dầy nào chứa nổi mâm cỗ ba tầng, năm tầng nhưng cách trưng bày mâm cỗ vậy xem xét hai khía cạnh trọng khách mời, sự khoe của, hiểu một cách thông tục hay tế nhị thế thôi. Một đặc điểm thứ hai của đế kinh họ thường hoạt khẩu. Họ thích nói, thích diễn giảng chuyện đời khả năng diễn đạt của họ xuất sắc hơn nơi khác. Đôi khi, khả năng này phát triển một cách thái quá dẫn họ đến thói quen thêu dệt mọi chuyện. Bất luận nào có thể một văn tài tử hoặc một thi sĩ lỡ tàu. Nhu cầu sáng tạo phóng chiếu qua một khuôn cửa độc nhất lịch sử các tiền nhân. Thế nên, ta có thể tìm thấy nhiều huyền sử khác nhau về ba gia đình cử sự lập nghiệp nơi biến vùng núi non hoang vắng này thành nơi rậm rịch bước chân , eo óc gà véo von hát. chính cư xây dựng ngôi chùa cùng hai chùa khác tầng núi , bởi vùng vốn nổi nơi nhiều chùa chiền, đền miếu . Nhu cầu vãn chùa một trong niềm hoài nhớ đất cố đô xưa. Xóm gồm ba thôn nằm ngay chân rặng núi, nơi ba gia đình trước tiên khởi nghiệp, dựng làng. Nhiều thế hệ trôi qua, lứa trai trẻ dựng vợ gả chồng chiêu tập nàng dâu chàng rể từ muôn phương tới, họ lập trại, dựng lan xuống miền đồi xung quanh, hình thành thôn tới thôn. Cư hai thôn trồng cả lúa nương lẫn lúa nước, trồng sắn lẫn chè các ngọn đồi, trồng khoai môn súplơ su hào nơi đất thấp hơn. gia đình sinh sống thôn gia đình coi rường cột của làng xã, nghiễm nhiên quý trọng theo bộ luật xa xưa của phong tục mà không một cách chuẩn xác nó hình thành từ lúc nào, do khởi xướng  thế tiều phu xấu số chính một trong nhân vật luôn luôn ngồi chiếu , xoành xoạch liệt kê hàng đầu trong danh sách có uy lực nhất mà tuốt luốt chủ tịch xã bí thư đảng uỷ phải hỏi ý kiến, phải tìm sự đồng thuận khi muốn làm bất cứ điều gì. Mười lăm năm , vào thời xảy ra câu chuyện này, trai trưởng của đang giữ chức chủ tịch xã vừa bậc lão trượng trong xã, vừa cha đẻ của quyền uy. Mùa thu năm , vợ ngã bệnh. Lúc đó, ngót nghét lục tuần, sinh đẻ tuốt tuột tám lần, sức lực nếu chưa cùng kiệt thì hao tán ngọn đèn dầu sắp cạn. Vào dịp trung thu, hốt nhiên thay tính đổi nết , trở nên phàm một cách dị thường. Xưa nay, vốn khảnh khảnh uống, bữa hai bát chiếu lệ, khi có cỗ bàn, xuống đũa cho  lòng chồng . Đột nhiên, vào đêm rằm tháng tám, khi đám trẻ trong làng phá cỗ, mọi bỗng thấy sà xuống mâm bánh nướng bánh dẻo nhặt một đĩa đầy ụ ngồi ra một góc thẳng một hơi hết nhẵn không cần chiêu một ngụm nước chè. rằng thứ bánh dành cho trẻ vào ngày Trung Thu thường ngọt sắt họng, cho dù hảo ngọt mấy có thể hai tấm kèm theo hai tấm bánh đó ít nhất phải uống một ấm chè mạn cho xuôi. Thế nhưng hết cả một đĩa đầy ụ, có nghĩa sáu tấm bánh lớn, thứ bánh đây không thể nổi một góc mà không lắc đầu ngao ngán. sự kiện lan truyền trong xã một cơn động đất. hàng xóm dấm dúi bình phẩm lưng . Nhưng thật lạ lùng khi không thèm chú ý tới vơ mắt tò mò xung quanh, có vẻ đãng trí. có một mối quan thực thụ, món mà bỗng dưng ham muốn một cách điên rồ, sự thèm của trở thành mối bí ẩn kinh hoàng đối với vớ mọi , hết lũ . thèm mật ong, ong non. Mỗi sáng, rót đầy bát chiết yêu mật ong, ngồi lem lém với một chồng hàng chục bánh đa vừng hoặc nửa rổ khoai môn luộc. thèm thịt lợn, thịt bò, gà vịt, tôm cá. Bữa , có thể cả một chiếc chân giò hay một gà trống thiến luộc. Bữa tối, tiếp chuyện tám chín bát với cá kho mặn hoặc lạc rang mắm tép một rổ rau muống hay rau cải xào. Một bữa, khi đàn gà hàng trăm sắp tuyệt diệt, còn gà chíp hai mái già đang đẻ, vào ổ lấy ra hơn hai tá trứng đúc thịt lợn với hai đĩa xôi, ngấu nghiến hùm hổ. Sức thế gấp ba một gã lực điền  chuyên nghề đào đất, gấp năm lần chồng gấp hai mươi lần chính cách đó vài tháng. Gia đình vốn khá chiều vợ nên toàn thể gia đình đều tìm mọi cách làm mãn nguyện mọi yêu cầu bất thường đó. Nhưng đứa của sợ hãi. làng thì thầm một cách vụng lén lưng họ. Không phải đâu ma đói nhập vào đấy. Cứ để ý mà xem, mắt đờ đẫn mắt kẻ mất hồn, mà khi , không nhìn vào mặt hết. Các cụ dạy trông nồi, ngồi trông hướng. khôn uống phải liếc ngang liếc dọc khi xuống đũa. có kẻ bị ma đói ốp mới cúi đầu sùng sục vịt dũi ốc, lợn xốc cám không thèm nhìn xem bên cạnh có gắp miếng hay chưa dào, bên cạnh chồng với , có khi không thèm chú ý. Thế đêm rằm tháng tám, nào phải chồng mà hốt cả đĩa bánh ra góc phản một mình có tàng tàng mới dám làm thế dị tật Nhưng tôi không tin có ma. Dù ma cà rồng hay ma đói. Không có ma thì có quỷ có bị quỷ đói ốp mới thành ra phàm đến thế. thông thường chừng đó có chướng bụng lên mà chết thôi. Đúng thật. thế mà tiêu nổi sự kinh dị. Bữa bọn trẻ luộc trứng bỏ hoan đoàn thanh niên. Tôi tiếc của cố đến quả thứ ba mà bụng ấm ách đến nửa đêm, không phải ngồi dậy làm mấy chén rượu với một nắm mứt gừng không để sống mà để chết. Đời nào có vậy tôi ngờ sống dai. Nhưng thế núi của tiêu tán. Không hiểu sẽ xoay sở cách nào. Miệng núi lở thường cứ không làm còn cào lở núi huống bị ma đói nhập hồn. Đừng tin nhảm, chẳng có ma quỷ nào hết, nhưng đó một thứ bệnh mà cho đến tận hiện nay các thầy thuốc vẫn bó tay không nói năng gì. lẳng lặng lên rừng tìm mật ong khi chum mật trong cạn, đõ ong nuôi chưa kịp giàn mật để chắt. rút tiền tiết kiệm về để mua thịt lợn thịt bò cho vợ khi đàn gà trăm hết sạch, cả ngan lẫn ngỗng non trăm không kịp đẻ trứng gây lứa mới. Khắp vùng, bất cứ ngả trâu què, nghé hư hay bò già bò ốm đếu cho đến gọi , bởi chắc chắn sẽ vị khách xộp nhất . Không dám tiêu . bảo đám. Mặc làng nói gì thì nói, mẹ các bóp mồm bóp miệng cả đời để nuôi nấng các , giờ lúc cần bồi dưỡng.  Mọi việc trong do cha định đoạt cả, tức chủ toạ xã đáp . ta ngót bốn mươi, có vợ ba , riêng nhưng không ngày nào không qua bố mẹ đẻ. ta, hai trai tòng ngũ, còn đứa trai út, chưa đầy mười sáu tuổi chính thức chung sống với bác mẹ .Vợ chồng sinh nở sờ soạng tám lần nhưng đậu bốn đứa trai. cả thảy đều đặt tên theo vần của bố tịch xã tên. Tiếp đó hai cậu sinh đôi cùng nhập ngũ một ngày, họ có tên còn cậu út tên, đẹp trai nhất trong bốn dường đứa lẳng lơ nhất, mười bốn tuổi đầu đuổi gái mê mệt khiến nhiều lần mẹ lồng lên chạy tìm hết thôn cho tới xã cách nửa ngày đường. Trong bốn , cưng chiều cậu út hơn cả. Từ đồ thức uống cho đến áo xống, bút sách,  chăm nom đầy đến mức đám bạn phát ghen. Cậu ta giống mẹ hơn cả. Cách nói năng thủ thỉ gái. Có thể vì thế mà cậu út mẹ cưng chiều. làng bảo không có tay nuôi gái, đứa nào lọt lòng mẹ vài tháng chết, không trụ qua một tuổi. Mùa năm rét đau rét đớn, bếp nào đỏ lửa cả ngày lẫn đêm. già không dám bước chân qua cửa bếp. Đêm họ quanh đống lửa Mán, Sán dìu. sương móc từ núi phả xuống giăng màn trắng quanh vườn, tụ thành khối lơ lửng mái các ngọn cây. Nhiều ngày sương tụ đến tận non , chưa kịp tan thì chiều tới kéo theo đợt sương mới. tiếp theo ngày mù sương ngày mưa dãi dề cùng gió bấc. Các vườn cây vặn mình xao xác lằn roi quất của mưa . Gió hun hút trườn qua các khe vực rú rít âm thầm ào xuống xóm thôn mang theo thở than truyền kiếp. Rét đến độ nếu đứt tay chưa kịp dịt thuốc máu ngay , nhưng đó vết nứt chẳng thể khép miệng vì da co. Vào thời kì , xóm tập trung quanh bếp lửa của các đại gia, gia đình sung túc nhất củi dự trữ cho vài mùa , thóc nếp lẫn đường mật đãi khách mà không phải nhíu mày cau trán hoặc bấm bụng rên la vì tiếc của mùa , bếp lửa  bao giờ đầy lèn khách khứa, ta nói vừa rộng cửa vừa rộng lòng. Cửa rộng, cao, thóc nếp thóc tẻ, chum đường chum mật mía, chum mật ong chất ngồn ngộn năm gian ngang bên hữu. Đỗ lạc, đỗ , vừng đen, vừng trắng phải quây trong cót. Chủ nhân phóng khoáng, hiếu khách. ngày mưa dãi gió dề, trời xám mây giăng, trời buồn thì trong  tết. Xóm giềng chẳng thể lên nương, xuống ruộng hay trèo núi đốt than hái củi , đều tụ tập tại căn bếp ba gian chính ngôi . đấy, lò sưởi tí tách, than hồng rực. Đàn sẵn thuốc lào, thuốc lá, nước chè, chuyện nổ pháo. bếp, đàn giã bột làm bánh, hoặc thổi xôi nấu chè tuỳ theo hứng. Cánh cửa mở thể nào có đôi ba nạ dòng khệ nệ bưng ra thúng thóc hay liễn mật, liễn mỡ. Bánh trôi, bánh chay, bánh rán mặn nhân thịt, bánh rán ngọt nhân đỗ ngào đường, bọc mật. Xôi lạc, xôi đỗ, xôi gà hấp, xôi gà nướng trò. Có thể gọi sơn hào hải vị của vua chúa chưa hẳn mang sự khoái khẩu niềm  ngày lạnh, khi làng tập trung quanh bếp lửa . Từ xuống bếp, ran pháo nổ. Khách một, chủ hai.  vốn có hào sảng mà bất cứ thầm ao ước. xem tướng đều nói sang giàu nhờ . Dầu thôn dã, nghề, hiểu cách kiếm tiền của người đời. Vừa thoắt lên rừng kiếm củi đốt than, thấy tay thước tay dao dẫn đám thợ mộc, thợ nề xuống thành thị làm thuê cho công trường của tỉnh . Vừa ráo tay cày ruộng, thấy đánh xe ngựa chở chè mạn hay sắn khô xuống chợ huyện. từ chợ huyện, xe ngựa của chở thứ hàng xuôi lên bán cho các hợp tác xã của hàng xóm. Từ núi xuống đồng bằng, từ đồng bằng tạt xuống mạn biển nhặt cá khô, mực khô, các loại mắm, rong ruổi dọc các huyện vùng cao, nơi có núi đồi dã thảo. Giống loài ngựa thảo nguyên, không dừng lâu bất cứ nơi nào. Bởi thế, tuy gốc gác tiều phu, nhưng từ thuở trai tráng tứ chiếng vẻ phong sương ngạo nghễ khiến toát lên một sức quyến rũ mãnh liệt mà khác vừa thèm muốn vừa sợ hãi. Hơn thế , cách cư xử của làm cho làng thán phục. Sự hào phóng chắc chắn thứ tính chất hiếm hoi nơi bị trói chặt vào đất với rừng. Lòng tốt thường khó kiếm, hoặc nếu có chẳng thể đem hiệu quả khi cuộc sống vật chất quá bạc bẽo. mùa khắc nghiệt nhất, bao lăm mẹ goá côi trong xã có thể trông chờ vào sự giúp đỡ của , bởi ngay quỹ tương trợ của hiệp tác nhiều nhất có thể cho đến năm mươi cân thóc.  không bao giờ cho thóc. không muốn làm mếch lòng . Một khi cộng tác cho thóc, cho củi sưởi, cho gạo cho mắm cho đường cho mỡ cho tiền thế, tiện cho cả nhận lẫn cho. Quá nhiều kẻ hàm ơn . Nhưng không trói buộc gì họ. Dường không còn nhớ từng giúp họ. thế, có vẻ kì dị nhưng khiến cho cả lẫn mang ơn nhẹ lòng. ngôi sừng sững của có vẻ giống một thứ đình làng thu nhỏ, nơi mọi có thể tìm hơi ấm của cộng đồng cùng thời điểm sung sướng nhàn hạ một thứ hơi hướng của hội hè, rọi sáng cuộc sống khó nhọc buồn tẻ dằng dặc nơi sơn khuê. Mùa năm , với cơn mưa thấu xương thấu tuỷ, cơn gió bấc dãi dề, ta vẫn hướng nhìn về phía ngôi theo lề thói, nhưng nó không còn đỏ lửa. Không bảo , nhưng quờ quạng mọi đều không dám đến . Họ tay dao tay thước ra từ non một tháng nay, khi giao tiền nong cửa cho cậu trai út. phải xuống thành thị làm việc vì của cải trong gia đình cạn kiệt. Không dám chia buồn hay ủi . Không dám động chạm tới căn bệnh khó hiểu của. Căn bệnh , đối với kẻ chất phác quê mùa, quen sống cần kiệm một tai hoạ. Nó tương tự căn bệnh thương hàn, lao phổi hay kiết lỵ thời xưa. Mất nơi chốn quen thuộc, làng đành chuyển đến một gia đình mới nổi lên giàu có thôn bí thơ đoàn. Cô ba mươi hai tuổi, chưa một lần lấy chồng, hình chưa từng phải lòng , hoặc nói cho xác thực hơn chưa từng phải lòng cô. Không phải vì cô xấu nết hay xấu , nhưng vì cô cao đến một mét tám mươi bảy phân trong khi đám đàn trong làng, to nhất  già mét bẩy. Cao thế, cô có đôi vai ngang đòn gánh với bắp thịt nảy nở quá mức rắn chắc sành. Đôi vai cô có thể sánh với vai các võ sĩ quyền thượng thặng. Một tay cô có thể vật đổ gã trai bằng tuổi chơi. Cô chính hình ảnh của cha cô đô, một thời lừng danh vô địch khắp ba tỉnh phía bắc châu thổ sông, kiếm không ít tiền trong lần tranh giải vật toàn xứ bắc. xã đồng lòng cho rằng cô giống đến mức nếu cô cạo đầu, cởi trần đóng khố thì cô có thể bước vào xới vật làm run sợ mọi địch thủ cha cô thời vang danh nức . đô Vàng có một mụn ruồi lớn hơn hạt đỗ đen mọc ngay giữa cổ. mụn ruồi , lúc nào đâm tua tủa lông, mỗi sợi dài đến ba đốt ngón tay. Cô  có một mụn ruồi y hệt thế, nhưng nó mọc cằm, hàng ngày cô phải soi gương cắt túm lông . Nếu thỉnh thoảng cô mải việc, quên trông nom nhan sắc sợi lông lập tức mọc dài ra, quăn queo một cách kì cục. có nhẽ vì ngần dị biệt khiến cô không thể có một tấm chồng đàn khác. Cô làm nhụt chí mọi đấng nhi. Hình hài sức khoẻ của cô đề tài mặn mòi nhất cuốn hút cánh đàn trong làng dù khi họ đang làm cỏ sắn nắng chang chang tháng sáu hoặc khi họ ngồi hút thuốc lào vặt ngày mưa. Có một ngàn cách khơi mào chuyện tiếu lâm nhưng riêng về cô, thường thường một câu hỏi, một nỗi băn khoăn chung của cả đàn lẫn đàn hôm qua tôi thấy  chuyển đõ ong lên đồi nó có vẻ khang khác.  Khang khác thế nào chân nó chạng sang hai bên, giống có gì vương vướng bên trong chó gì vướng giữa hai bẹn nó, trừ khi nó buộc vào đấy một culy hay một chồn lão điên này, đúng thánh sư nói láo cho rằng hình có vừa khơi thông lạch đào nguyên.  Đào nguyên mới chả thiên thai, toàn cu đen còn sính chữ . Cứ nói huỵch toẹt ra rằng có thằng nào nhảy lên bụng nó cho . Nhưng thằng nào dám liều mạng thế nhỉ Hay chính đấy Tôi thấy mặt có vẻ gian gian thì vinh dự quá Nhiều phen tôi định thử, nhưng mới nhìn thấy nó cu tôi xun chim thằng bé lên ba. Thôi, tôi xin nhường cho .  Đội ơn , gan tôi chưa lớn Tôi sợ tôi tắt nghỉn nửa chừng. Mà đám tôi còn trứng gà trứng vịt chẳng nuôi. Tôi xin nhường cho nào mạnh vía hơn.  bây chừ ta đánh cuộc, dám sờ vào hang hùm của  sẽ chiêu đãi liền trong cả tháng. Các khổ chủ sẽ luân phiên gánh chịu phí tổn rượu ngon gà béo.  Ôi chao, rượu với gà của các đáng giá gì .  Thế thì một bò tơ vậy không đáng bằng sự hao tổn nửa mạng sống.  Thế thì ba bò vậy. Ba bò chứ mười bò, các thêm ba lá vàng Kim Thành tôi xin kiếu.  Đừng đùa, ba lạng vàng cất lên năm gian ngói.  Thế thì thử  Không chơi trò thách suông, các cứ chồng tiền mua ba cây vàng, tôi khắc liều mạng ngay mặt có liều mình chẳng tin. vợ cao chưa đầy một thước rưỡi, nặng có bốn mươi lăm cân mà nó còn bĩu môi bảo mọi rằng thằng vô tích sự, nhoai ba nhát tụt xuống giường, chưa kịp đến cửa chợ rơi sạch tiền. Vậy mà còn nói phét. Đừng tin miệng lưỡi đàn có giường với tôi đâu mà thế thì hôm nào ta mở cuộc thi. Gọi ban quản trị hợp tác làm trọng tài, mượn đồng hồ quả quýt của  đem ra bấm.Vợ chồng bên tả, vợ chồng tôi bên hữu, thằng nào thua cuộc phải mất bò. Tôi không bò một mình mà sẽ đem thui khao cả xóm. Nào, dám chơi không tiên nhân đồ khôn vặt. Tôi hai thứ tóc đầu, chẳng dại gì mất bò với quân máu dê . Thôi , tôi chịu thua. Nhưng nếu cậy có củ bằng sắt, không thử tài với  một lần. nó phải có đến trăm cây vàng chứ chẳng phải ba cây. bảo rằng từ ngày đô Vàng chết, nó hái ra tiền. Chắc lão thương nên đêm ngày phù trợ. mà leo lên giường với nó đời lên hương tức thời. Không phải chuột sa chĩnh gạo mà chuột sa vào chum tiền. Ồ không, chum tiền chứ chum vàng chum ngọc tôi chịu. Tôi dám trèo lên bụng vợ tôi hay loại đàn ngang ngửa nó thôi. Còn , nói trộm vong linh đô Vàng, tôi mà thử sức với nó dám chắc tôi tắt thở ngay giữa cuộc. Hoạ may có chui đầu vào hang hùm mà ngoi hay thượng cẳng chân vào trong đó mà đạp cuộc chuyện vãn vậy kéo miên không bao giờ chán. Có lẽ công việc nặng nhọc buồn tẻ nơi sơn thôn bắt phải tìm cách giải trí vậy, mặc dù Đôi khi họ sực nhớ ra rằng cách mua  kiểu đó làm tổn hại danh dự khác có phần độc ác. Về phía cô , vững chắc cô không thèm để tới gì ta bàn tán lưng. Cô sống hiên ngang đấng nhi, làm quờ quạng việc mà thông thường đàn mới đảm đương nổi. Trông cô chẳng có chút đau buồn hay hiu hắt đàn khác thường mường tượng với nỗi hả hê. vày họ, có chồng có , phúc thì ít nhưng gánh nặng chồng chất vai thì nhiều. Đôi khi, thấy cô đường với dáng vẻ hùng dũng, với vẻ mặt tự tin mà ngay cả đàn thành công nhất vùng thèm khát, họ cảm thấy một sự tổn thương chẳng thể giải nghĩa, một sức mạnh vô hình đè họ bẹp dúm chồn lạc bị xe ngựa chẹt ngang lưng. Nhất từ ngày đô Vàng chết, cô  mó tay vào đâu, đấy nảy ra tiền. Ngay từ khi cha cô còn sống, xây dựng cửa cho gái, đoán rằng cô không thể có một cuộc sống thường nhật. dạy cô nghề mộc, nghề nuôi ong, nghề chè, nghề làm miến tất cả gì có thể làm nảy ra tờ giấy tiêu khêu gợi thèm muốn của mọi . Cô  vốn thông minh, có sức khoẻ phi thường, nghề nào cô đến nơi đến chốn. Mẹ cô chết vì hậu sản, nuôi cô thuở nhỏ chính nội, này khi nội chết, đô thôi giang hồ tứ chiếng quay về Xóm Tiều Phu với đứa gái độc nhất của mình. ta không hiểu vì chẳng tái hôn để có tề gia, nội trợ, để có đẻ ra cho đứa trai. băn khoăn của láng giếng, đáp vắn tắt xưa nay có mấy khi mẹ ghẻ chồng lành canh ngọt còn gặp khi đám chú bác tò mò lục vấn chuyện riêng đáp thẳng thừng chuyện đực lẽ thường tình, tôi muốn lúc nào mà chẳng . Đàn lén lút tìm tôi khi tôi tìm họ. Nhưng đó việc chốc nhát giải khuây cho thân xác. Còn tái giá vấn đề hoàn toàn khác. Tôi không thể làm khổ . Vì đẻ nó mà vợ tôi phải chết. Tôi không nỡ lòng để ngậm ngùi nơi cửu nguyên. Một chồng tình nghĩa vậy quả không dễ kiếm, một cha thương đến thế chuyện hiếm đời. Khi đô Vàng chết, cô  làm ma cho bố ba ngày liền, dù cô bí thư đoàn chính quyền vốn ngăn cấm tiêu xài lãng phí trong dịp lễ lạt hay ma chay. Nhưng cuộc sống bao giờ dành cho một số quyền ngoại lệ. bởi lề luật của thế tục, bao giờ có thứ lề luật mà tự hiểu với nhau, không cần đến giấy trắng mực đen. vậy ba ngày liền, kèn trống vang vọng khắp xóm cùng thôn, hát đưa vong miên man suối chảy. Ba ngày liền, hết bò gà lợn bị vật chết trong mảnh sân lát gạch thênh thang. làng, từ già đến trẻ, từ chức sắc đến cùng đinh cứ việc thoả sức đánh chén ra chết của đô từa tựa một dịp hội hè tuy ta không tiện nói ra. Chẳng cứ quê bất cứ nơi nào vậy, trong một cuộc sống chật vật buồn tẻ, ta khó từ chối dịp nâng chén rượu lên hạ chén rượu xuống, thoả sức thứ vốn ít ỏi trong bữa thường. Cô từ đám ma bố, bỗng nhiên có một thứ quyền lực không định danh. đây, bí thơ đoàn, cô xếp sòng của đám thanh niên nít. thời điểm mà ta chứng kiến lòng hiếu thảo tận tuỵ của cô, sự khoáng đạt chưa từng thấy nơi một đàn , nhìn của làng hướng về cô hoàn toàn thay đổi. Thế , từ một cô gái lỡ thì, đề tài vô tận cho các cuộc kháo chuyện tục tĩu của cánh đàn , cô trở nên một chức sắc tự phong, điềm nhiên tham gia vào mọi sự việc trọng đại trong làng, với vai trò của một bậc nhi hơn của một trang nữ . ta không mời cô khi có một cặp vợ chồng cãi cọ, vì đấy việc của mấy cán bộ nữ giới trong tổ hoà giải, nhưng họ mời cô khi mưa lũ làm sụt lở đường, khi xảy ra chuyện tranh chấp nương vườn với xã bên, khi cần phải xây trường hộ sinh cho xã, khi cần phải khiếu kiện với cấp huyện về vấn đề phân phối máy xay máy sát lương thực. Tóm , thuần việc trọng đại thiết cốt tới đời sống tương lai của . Mùa năm , lần trước nhất, gian bếp cô  thay thế gian bếp lạnh của vợ chồng làng, nhất đàn làm quen nhanh với gian kho của cô. Bởi cô không có đến mười gian ngang rộng rãi . Giàu có lâu nên cơ ngơi gây dựng theo hình mẫu cổ, ba toà châu tụ hình chữ môn quanh mảnh sân vuông lát đá, tòa nào năm gian thênh thang, ngói dày, tường cao, gỗ cửa bóng lọng gương. Năm ngang bên trái dự định dành cho cậu út  này lấy vợ sinh . Năm gian ngang bên phải nơi chứa lương thực, thực phẩm mọi thứ đồ nghề. Nếu có hỏi phần của cậu Quyết cậu Quyến đâu thì bảo Hai thằng này có số rể. Bảy lượt xem tướng các thầy đều bảo thế. Cô  không chồng không nên ngôi năm gian đô Vàng xây quá rộng. nên, cô chủ trương biến ba gian thành kho chứa đồ theo kiểu thị thành. Trong ba gian kho của cô, mọi thứ xếp thành hàng thành lối , đều tăm tắp các đội quân, dù cụ làm vườn, đồ nghề làm mộc, chè, đổ miến hay các đõ ong, các thùng lương thực vớ đều đánh số, ngăn nắp sạch sẽ một cách đáng khâm phục. Nhưng vì lề thói sạch sẽ thái quá của không chồng, cô  định cho các vị khách món mà theo cô, không gây ra quá nhiều thứ rườm rà. Thành thử, làng có thể cô thết một vài món chủ yếu xôi đậu, bánh chè lam, ngũ vị hoặc bánh rán nhân mặn. Đừng mơ tưởng tới xôi gà hấp, xôi gà nướng hoặc món cầu kì khác. Cô vốn sợ lông gà lòng gà vương vãi mảnh sân gạch bóng lộn của mình. Trừ ngày lễ tết, ma chay, thường ít khi cô thịt gà mà trứng. Còn thịt lợn, thịt bò cô mua nơi khác. Trong sân cô, gà không thả rông mà quây trong khu rào thép mắt cáo. Bờ dậu quanh vườn chắn thép mắt cáo sát đất để ngăn gà vịt, ngan ngỗng láng giềng đột nhập. Sống nơi thôn quê mà sạch sẽ đến thế kể chuyện lạ kì. Nhưng tục ngữ dạy giang tuỳ khúc, nhập gia tuỳ tục làng chấp thuận nhanh điều luật trong ngôi của cô chủ không chồng Dù trong can, họ có nuối tiếc gian bếp tưng bừng vồn vã  một thiên đường mất thì mắt thực tế buộc họ phải coi bếp lửa cô  một quán trọ đẹp mắt đối với kẻ lữ khách mỏi gối chân chồn. Mùi thơm của chè lam ngũ vị dẫu không hấp dẫn món xôi gà nhưng làm rạo rực dạ dầy trong ngày giá rét. Mà năm rét thật hãi hùng. Chưa chứng kiến một mùa rét ghê rét gớm vậy. ta nói không ngoa Rét quắt cả tai. Rét buốt đến tận óc. Rét đến nỗi hơi thở đặc quánh trong hai lỗ mũi. Tháng mười, tháng một cho đến tháng chạp, cơn rét kéo không nguôi. Dường không có lấy một ngày trời hửng nắng. Nhìn lên đỉnh Lan Vu chẳng thấy một đốm của cây rừng hoặc mỏm đá. Không phải tuyết nhưng cánh đồng mây chồng chất tầng tầng lớp lớp tạo thành một cõi trời bát ngát trắng buốt mỗi khi gió nổi, cánh đồng mây trắng đó xô đuổi nhau, xao động, bồng bềnh hắt lên luồng sáng bạc lạnh lẽo. Hiếm hoi lắm, kim ô mới trồi lên, nhợt nhạt héo hon trái cam bị sâu đục, một hai giờ , biến vô tăm tích. Năm , nói một cách xác thực không còn một mùa mà hai mùa tiếp nối, không đứt quãng qua gấp, gần không nhớ vì mưa rét. Chẳng dám trẩy hội. Không có trống chèo, không có trống hội vật. Không có đáo cù, cờ bãi. Không có chọi gà chọi trâu. không cả trò thi thả chim, thả cá. Không cho trẻ ra đường. Mọi hoạt động còn thu quanh bếp lửa. Quanh bếp lửa, ta gói bánh chưng, bánh nếp, làm các loại chè lam ngũ vị. Quanh bếp, ta đun nấu, uống đó, già ngay quanh đống lửa còn trẻ lớn phải đem chăn hơ cho nóng khi lên giường. tết, trời đổ mưa. tiếp chuyện rét. thế mùa nối tiếp mùa. Vào một ngày cuối tháng hai, đáng ra thời điểm cây cối đâm chồi nảy lộc nhưng vì rét muộn nên các cành cây vẫn hoàn toàn trơ trụi, làng hội tụ trong gian bếp cô. Hôm , chủ nhân đem ra sáu quả gấc nếp với hai cân đường đãi khách. Mấy ngày Tết, có một mình nên cô không muốn làm xôi gấc mà giàn gấc bể nước lần lượt chín đỏ son. Hơn trong bếp cô còn hai liễn mỡ gà, thứ mỡ tuyệt hảo dành riêng để làm các loại xôi ngọt xôi dừa, xôi vừng, xôi gấc. Ý định của cô mọi hoan hỉ đón nhận. ngay tức khắc, các nhộn nhạo bắt tay vào hông đỗ, vớt gạo ngâm, rửa chõ đồ xôi bếp trong khi gian đám đàn ngồi hút thuốc, nhấm nhá bánh ngũ vị quanh lò than. sân, trời vẫn không ngừng mưa. Thứ mưa nặng hạt mưa giông kèm theo gió bấc. Thứ mưa đó buốt tới xương, thứ mưa đó ngăn ra còn còn mạnh hơn cả dây quấn của cánh tay ân ái. thế mà khi các chõ xôi gấc vừa lên hơi thơm nức, ta thấy  lù lù khoác áo mưa tiến vào giữa sân. Thoạt tiên, mọi chưa kịp nhận ra mặt khách. Đường từ thôn xuống thôn phải qua mấy lượt đồi. Trời mưa gió dầm dề, rét cắn da cắn thịt. Không nghĩ một lão sáu mươi tuổi vượt qua quãng đường thế để đến nơi đây. Nhưng khi gỡ nón, cởi chiếc áo mưa bằng nilông nhạt, ta chợt hiểu ra tìm đến căn bếp đỏ lửa này vì căn bếp trở thành hoang lạnh. Một thằng bé mười sáu tuổi không thể nào thổi nấu coi ngó chu đáo một bệnh đói , nhất khi nó vốn quen sẵn. Chủ nhân, chính đầu tiên nhận ra vị khách không mời. Cô đang nói chuyện với đám đàn , cấp vớ chiếc mũ của khách nào đó che đầu, chạy xuống sân đón. Cô vồn vã vồn vã mời lên , sự vồn vã có vẻ đặc biệt vì cô ý thức rằng mới mùa năm, còn chủ của bếp lửa lớn nhất xã, rằng thực khách rải khắp ba thôn hơn ba thập kỉ tên vợ chồng lừng danh khắp huyện vì sự sang giàu lòng hiếu khách chào tất tật mọi một cách chậm rãi, một chào chung vì không gọi tên bất cứ . Ngồi xuống góc phản mà cô vừa sửa soạn cho mình, đưa mắt nhìn ra sân, nơi cơn mưa xiên xiên không ngừng táp. Cô khi rót nước mời vị khách mới, chạy xuống bếp báo động. ta phải mở kho tức thì, đong gạo nếp ngay tức khắc để nấu thêm một nồi nếp với thịt lợn kho. làng kháo nhau rằng ngày  mặn. Bữa nào phải có thịt có cá. chẳng thể vừa lòng với các loại xôi ngọt mọi . Cả chủ nhân lẫn đám đàn thôn Trung chuẩn bị mọi sự với một nỗi háo hức không giấu. Đây cơ hội hiếm hoi để họ có thể quan sát một căn bệnh thần bí mà cả vùng nghi nghi hoặc hoặc bởi từ ngày rằm tháng tám không còn đặt chân ra ngõ. Cùng với căn bệnh ma đói, mất lề thói làm việc mất khả năng giao tiếp thường nhật với xóm giềng. không nhúc nhắc chân tay, không đụng chạm tới bất cứ một thứ gì, dẫu chăm sóc vườn cây, chăm nuôi gà lợn hay quét tước sân ngõ. làm món cho riêng mình. quên cả quan bình thường nhất đối với chồng chẳng còn nhớ rành mạch tên tuổi cùng chòm xóm. Thế, căn bệnh quái quỷ này kèm theo cả chứng mất trí nhớ. thế, từ lâu  sống gần cách biệt với mọi . Hai cánh cổng gỗ to tướng luôn gài chặt. ta loáng thoáng nhìn thấy qua sân khi cậu út  trở về lo nước cho mẹ hoặc di chuyển các đõ ong. làng nhìn với mắt tò mò thầm lén ta nhìn một bệnh thần đặc biệt. Vì vậy, chẳng có gì đáng sửng sốt khi thấy đám xúm quanh hỏi han, chuyện trò, ngay từ lúc vừa ghé mông ngồi xuống tấm phản lim mông mênh cô . Đàn đàn , không giấu giếm nổi cơn tò mò ngứa ngáy buộc phải ngồi chung mâm với vừa rón rén vừa run. Một nỗi sợ không giải nghĩa hù doạ họ. Dù rằng, cùng với nỗi sợ một sự bù đắp thoả đáng họ hoàn toàn thoả nguyện cơn tò mò. Khi bốn đàn cùng mâm chia nhau miếng rốt cục đĩa xôi của họ, lúc  vét gọn cả hai đĩa xôi gấc phần . thế một mình táng hết năm đĩa xôi với một bát tộ thịt kho. Bốn vị khách nhi hấp tấp rút khỏi chiến trường tìm nơi hút thuốc. Họ run sợ ra mặt. Họ sợ bị lây căn bệnh quỷ quái của . Chủ nhân không chạy trốn nỗi sợ hãi , cô nói thầm vào tai đứa cháu bưng mâm này ra vườn đem chôn, sâu tốt. Trong khi đó,  đứng lên, nói bâng quơ giữa cảm ơn cô chủ nhá. Chào các các tôi về không chờ chủ nhân, tự khoác áo tơi, đội nón ra sân. Khi cô  từ trong bếp chạy ra định tiễn thì khuất ngõ. còn thấy vạt áo mưa nhạt lấp ló góc tường bếp mà thôi. Hai mươi bốn giờ , cả tiều phu nghe loan tin chết chết ngay đường trở về, đoạn rừng trúc giữa thôn thôn ngồi vệ đường, lưng tựa vào tảng đá, nón úp xuống mặt. Rủi ro đêm hôm cậu út sang bạn chơi,  chuyện xã bên.Trời mưa rét xế chiều chẳng còn.