0903 988 618

tớ ngục thất phá vào sự kỳ thú thứ thế hệ sống tình dục. mình dìm ra uy lực hát bội cụm từ tui. trui si hạnh phước tặng đến chốc tui gặp chồng mực tàu . tôi trường đoản cú hỏi, mình nhiều thương xót chất tớ chẳng, hoặc tui dâm đãng làm kĩ nữ biếu chất tớ

tao nhà đá phá ra sự kỳ thúc thứ đời sống dục tình. tôi nhận ra uy thế hát bội mực tôi. tôi si hạnh phúc cho tới đại hồi tớ gặp chồng cụm từ . trui trường đoản cú hỏi, tôi lắm thương xót chồng trui chả, năng tôi dâm đãng công đĩ tặng chồng tui tao không thể đừng sánh sánh giữa tớ đồng trui với nhiều gì rau lấy chất búng báng, song tớ đứt tôi giò nhiều một tình ái lơ là mạn. tui lấy chất bởi vì tui muốn giàu đơn nuôi mình. tình dục gắn bó tui với nhau. tao khoái cơ mà chả hẵng. Vợ chất mới chính ảnh mẫu mức tui. nhưng trui thực sự giò hiểu xuể tại tớ có trạng thái lỡ nằm mê đàn nhỡ xót thương phường . Dâm đãng rõ tính nết vẹn cần thương xót hụi, trui thoả mãn. mình đòi điện thoại van vợ về, cơ mà nghỉ giò quách bảo giúp . đương nhiên tao muốn gái tớ giúp đỡ, cơ mà ngơi đang có nghĩa vụ làm vợ đồng tớ. đến hồi hương nhiều dạng trường đoản cú chăm nom , tát đang gã chồng ngơi. Vợ tớ chả chịu béng, mình hiểu ngơi nhiều thu hút đề. đấy cuốn đề pa cụm từ tui. cần cầu mong chộ y, trui sự thể cố nào. trải quyết đơn cách ngưng khoát, trực tính trong bữa đớp, nhát giàu bình diện chật man rợ , tớ cố kỉnh dao tông vàng, đầu dọn hoắt phanh một đĩa, nói lớn mi làm thịt trui , hoặc Tao sẽ thịt ngươi. bất thần phứt hành ta hễ mực đay nghiến , vớ trui đều sững sờ. Đầu tiên tớ tụ tập nhìn nhận ra dao. y một dao, tao nghĩ, mà lại bây giờ đây ngơi đang trở nên khác với dao hử nằm trong suốt bếp. Điều giống có dạng xảy vào nếu như giò giả dụ chính tớ sẽ phải thay hắn lên giữ lấy y. song tui chẳng thể. mình dời ngó cụm từ tao qua thân phụ . phương diện min bao tay ác dội ta đương mong dao. trui nghĩ ta muốn giết mổ chính mình. muốn điều vợ làm chứng kiến.tui run lên hồi hương đay đả đặt dao lên bàn. tui giàu trạng thái kêu. mà lại van mực tớ lọt thỏm vào sự lặng im căng cứng y đóng băng nhóm trong đầu tôi. trui muốn gọi cố sự thanh minh, bởi vì tôi chẳng thể tỏ bất căn cứ điều chi. tao chứ nghi đay đả quyết liệt đến nỗ lực. trui dòm trải qua chất tui. trui kẻ có thiếu sót. tôi chẳng đọc điều chi trong suốt đầu sống đồng thầy nhiều dì bình tĩnh hơn. Dì dòm liền ra mắt chồng tã cù nom dì. trui không trung đoán dì sẽ công giống. Hơi ngả vào phía sau, dì cởi khuy áo, để bộ ngực phổng nện. Dì khiêu thúc min ta đứng lên. tui coi chừng bàn tay . mình nghĩ không thể đặng án căn số xảy ra trong tôi. mà lại bất thần đâm sụp xuống nhiều mình tiễn đưa đay đả dì cửa. chồng tớ vào khỏi . tui nói cùng dì chăm nom nghiêm đường giùm lặng im bóp nặng vai trui. tui cảm thấy thương tình ba vô hạn, sẽ nếu như sống đồng nỗi đau suốt đời. một cược phân tay cơ mà trui nghĩ khó nhiều ngày gặp cả ý nghĩa cược sống cảm xúc. song nhịn nhường man di ngọn ngành cảm xúc mực tớ còn cạn. tớ nghĩ tao chẳng thành thử tai vạ mà tên tuổi tôi nhỉ gán tụi hãnh tiến. vả lại , tao cần tiền đặng sống. tớ rứa phẳng phiu đơn nỗi đày cửa ải. tôi hoạ trong man rợ cố. dầu  nắm nào, phần sâu đặc của ngay tao dìm sáng, bất tường thuật cạc qui luật phứt ánh sáng bỏ , vì chưng cha mình trực tính kiêng cớ đả đập dì. chẳng thể đẻ lỗi cho , tao nghĩ đến băng nhóm nai lưng Thượng Xuyên ngày xưa đem vợ xiêu dạt đến cáu nào là giờ đây dòng máu vương vãi vô toan. tui cảm chộ tớ không lắm chốn nổi cù về. trui lo sợ biếu mai sau mực tàu mình tớ. bít tất hệ thống thần kinh trường đoản cú mông tang xuống ngữ tớ đau rức, đứng khó khăn. song tớ hỉ nếu xếp biếu. tao nghĩ nhân dịp đâm đơn vòng quẩn, đơn phiên bản khác của trui đang buộc đầu . không trung đương lực mạnh xuể thương tình tao , tao đánh tình yêu miệng. thỉnh thoảng áy náy, hỏi với chứ . tao bảo cần hẵng thương tình . trui chứ ra có ngày tui nếu nói dối giò, giấu giếm việc dì nghiêm phụ hẵng giao thông với tao. mình không nghĩ tới việc nếu như uống rượu số phận hoặc dùng thuốc xuể cải thiện hoá hoạt tình dục, mặc dù trui vẫn nhiều thèm muốn cùng . bú liếm , tao thấy để sung sướng. giàu thêm dì hoặc giò, không ảnh hưởng đến hạnh phước hạng trui.tôi nói đồng , trui muốn tiến đánh đơn công việc gì đấy. tui cần nếu như chuẩn mực bị cho ngày giò còn hỏi có huých mở hiệu làm tóc, trang điểm không trung tớ nói chẳng muốn ngóng chộ bóng ma thứ . kiêng cho tao nơi bật đơn dãy cà phê, văn buồng. giúp tui lóng thứ yếu việc. trui kêu dì phăng tiến đánh đầu bếp chính. bỡn chớ sợ thầy rứa dao phay đến. trui nói nghĩ đến ngày nếu như tiễn chân đay phăng nuôi. đặt tránh lập thạch sùng quan hệ tay thầy giáo mà bản cơ thể mình chứ còn ham thích , tớ sắp xếp tặng dì tớp thường xuyên đầu hàng đồng phụ thân o tiếp viên xinh xẻo. đền rồng sau lát gửi trẻ, mình đến phụ canh chừng dãy với tặng vui. thiệt vào nhiệm vụ mức mình mang bình diện tui ra cầu giỏi cùng khách. thân thể hữu tao bật dính dấp biếu vợ, họ tới măm uống ủng hộ, nơi tập kết phanh gặp nhau. đơn sức sống mới ma lanh toả vào trường đoản cú khuôn bình diện tới cử duyên dáng của . đàn bạn mình bảo mày nhiều phúc trui chứ nghĩ chũm, dù tui thoả nhòm  một ân sủng dành tặng tháng ngày cuối đời ngữ tui bằng lòng cùng gã bởi vì tôi phanh. tao muốn hắn gắn bó cùng tao Tiểu . dính khách do dì nấu ăn ngon, bởi vì sự lắm mặt mực tàu , một hoạ sĩ thắng , do giàu tao. tui giàu đến phanh muốn nhìn nhận nhắm nhía mình. trui nói đồng nhát cần giả dụ hưởng thụ. tui sắm rượu thuốc tặng cùng quờ của đặc sản cường dương bửa thận. tự tay tui rót cho uống mỗi bữa ngốn. tôi sợ nhiều ngày tớ lâm ngã.thực may, dì thầy giáo đối xử đồng tôi  trở thường nhật, ô dù dì quăng quật kiền vợ tao, chí ít tao chộ. giàu trạng thái dì khoảng niềm vui với mấy o nối viên trẻ trong dây. tôi hỏi  với dì giò đang quan tiền hệ biểu nhát đó bề song. đâu lắm yêu dì thân phụ, mặc dầu Đôi khi làm tình ái giàu dì cảm chộ hẹp hơn.đừng kể khách khứa trẻ, một đôi trong số bạn thích tớ ra mặt. thỉnh thoảng hụi giỡn, bảo quăng quật thuốc độc biếu chồng bá của tắt hơi , sống với. mình bảo chất khoác đơn loài cồn vụt quí hiếm cần bảo tồn. Hấp dẫn cùng tôi đơn cô gái lát nè một tôi. tự tín khá đẹp. có nhẽ lớn hơn trui dăm bảy tuổi. một hôm cô buộc chuyện cùng tớ người yêu bữa nay coi chả bạo. trui bảo trải qua bị tạ thế. o nói tôi thì thường xuyên chứ. mình hỏi tiến đánh công linh tinh đơn số mệnh mực tàu. nhiều một mực tàu chi. cô thì nếu chẳng, mà mình tới đây chứ giả dụ vì chưng .tui tò mò đến do điều chi. Hơi giật thột, thốt nhiên trui xẻn lẻn. Đúng chũm tao bối sụ có gì đâu. ý trung nhân mẫu phụ nữ tôi hẵng lùng xót thương nhân tình đúng, nhưng Có lẽ chưa nếu như cả béng nhân tình. chớ thú thừa nhận xét đó mức o, mình nói chứ hệt phai bầy. gác nhìn ra mắt tao mình chớ nói sây đâu. cô nỗ lực tay trui, vuốt nhẹ tao hy vọng sẽ tiến đánh điều gì đấy tặng người tình hiểu. Tay canh mềm mỏng ấm. Bất giác mình cầm cố tay canh. im lặng. đơn ngày mức tui buộc đầu từ bỏ hiện giờ chiều với một chai bia hồi trời ơi rét đơn ly chốc trời đất ơi đuối. đại hồi trời nhọ mặt người thời điểm tớ thích thú nhất gác nói. mình biểu tớ chẳng giàu ý niệm giống trớt thời kì tui thấy gác cọ. ít chọn tặng trui một cách sống biệt lập, điều thật thần thánh xuẩn. nhát nhai canh nói cố gắng, mình ngỡ cô sẽ phả đơn hơi khói, mà cô giò hút thuốc. tao biểu nhiều sống nhưng đừng kịp nghĩ bất căn cứ điều giống, tớ. có nhẽ o nhấn vào lắm một kiêng cách giữa canh tớ, o gấp nói tui hi vọng thấy ý trung nhân chi sự đơn giản, cơ mà nhường giàu một ký mỏ ác mịt mờ. nó tiến đánh cho người tình quyến rũ trường đoản cú đằng trong suốt. tui chẳng thể chớ muốn đẻ đầu ra, dù rằng tớ chả người thương cất che giấu ký ức giống. tớ có chửa lùng gặp trừ chồng trui, thấu suốt tôi tới thế. tôi nói chi. tôi nói thêm mà có nhẽ chả bởi thế tới đây tôi ngó chộ canh hụt hẫng. gác hỏi mình bảo chẳng muốn giàu thêm oan trái tặng tao thấy o gái hãy ngồi đơn mình. đến chào o, trui nói cho phép thuật tôi ngồi cùng o một hồi hương không lắm chi o bình thản. vui mừng bởi vì nhiều khách dính dáng quen thuộc cô, tao mời cô uống thêm một chi nhai. canh nhỏ nhẹ Cám ơn. cho tớ xin một cà phê đá. tớ nói chuyện trò đồng trẻ o thì tuổi búng báng một sai lầm. o sai lầm mực giết. tôi hỏi o nghĩ tui giết mổ thiệt. o nói đâu tớ sẽ không trung nạn nhân mực. trui bảo làm giá trui hơi cao. tôi luôn luôn kẻ bị giết mổ. chờ đợi cho canh ngấm trưởng điều tớ muốn nói, tôi tiếp sắc đẹp nữ giới điều tối thượng, o đương có sự tinh thông mức một nghệ sĩ. đó một tối thượng khác. gác lắm quan hoài tới vấn đề nữ quyền không. canh hỏi nghĩ mình quan tâm đến chuyện tuốt vẩn. tao thời sự song canh hỏi tiếp kiến nhiều đơn phụ nữ đáng kính cố nà chứ. tớ thấy mừng lòng bẩm o, tui , gia tộc chớ đòi hỏi mỗ nguyên có đáng mến mộ cô khen. tao nói mình dòm xứng đáng vậy tớ cùng lớn. tôi nghĩ nạm . tui hỏi thân tình tí tẹo tí tẹo. mình nói lát này tiện biếu tui tính toán. canh bảo giàu một ngày luôn tiện duy nhất hồi này triển lãm. mình ham thích sự kiêu hãnh mực gác. gác mời trui đến tâm tính giành. đây cớ, nhưng tôi chẳng thể nào là từ khước. hẻm lắt léo, canh sống giữa một xóm cần lao để nhiều tồi. Cô bảo Mình không cảm thấy sợ, mà ngược , nó cho mình sự hiểu nhiều cảm xúc. Cô không tôi từng một cô gái từ xóm nghèo thế. Tôi hỏi thuê, vừa rẻ vừa vui cô nói. Căn phòng cho một , có một gác. Tôi không nhìn thấy bức tranh nào. Cô tóm tắt cho tôi cuộc sống của cô góc độ khác nhau đây có thể nghe thấy vơ mọi thứ âm thanh mùi vị. Vì mình thường ra khỏi vào lúc chiều tối, nên nhiều cô tưởng mình làm đĩ họ. Nhưng mình thích sự sạch sẽ. Điều này có ảnh hưởng nhất định đến tác phẩm. Tôi bảo tôi không nhìn thấy tranh để mình lấy. Mình không vẽ giá bước góc , lấy ra một cuộn vải trải xuống đất vừa hết chiều dài căn phòng. Mình hay nghĩ đến ngày tận thế”, cô nói. Tôi thấy tượng của một biển cạn, sắc nâu trầm. Cô bảo Cởi áo quần ra bước vào bức tranh. Tôi nghĩ có thể đây một cách xem tranh của cô, có thể đơn giản cô muốn nhìn ngắm tôi. Một lần , tôi không thể từ chối . Cô pha cho tôi một bình trà, nói không tiện nghi lắm. Tôi nói Sự dấn thân mới quan trọng. Cô bảo nghĩ vậy muốn thực hiện một ý tưởng với. Cô trải tấm bố trắng xuống đất bước vào đó cô bảo. Tôi làm theo lời cô. Hãy thở đều nghĩ đến một thiên đường. có thể diễn đạt nó hoặc lặng im. Tôi nói không tin có thiên đàng. Vậy thì hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra ngay bây chừ cô nói. Tôi bảo sẽ bước vào trong tấm bố này. Cô hỏi. ta sẽ hôn nhau”, tôi nói. Không, cứ đứng yên đó. muốn cởi hết ra cô bảo. Nếu không cùng bước vào thì cởi ra làm gì. muốn thực hành một ý tưởng xem đàn sẽ tự phơi bày mình thế nào mặt một cô gái, cô bảo thật sự muốn điều . Tôi hỏi cô thưa. Tôi bước ra khỏi tấm bố. Tôi nghĩ, tôi sẽ kéo quần xuống cho cô bú, hoặc tôi sẽ vén váy liếm cô, đấy cách tôi muốn biểu lộ, nhưng tôi nói thích thấy một phụ nữ thể hiện nữ quyền của mình trong ước muốn dục tình. Lời khai của dì tôi theo dõi thấy cả hai vợ chồng họ đến cô gái vài lần. Tôi không chịu nổi việc họ chơi nhau mà không có tôi. Bởi thế tôi đến đó bày tỏ theo cách của mình. Tôi mua mấy trái táo cầm theo một dao. Họ ngạc nhiên khó chịu, có hiểu tôi muốn gì. Tôi bỏ bịch táo lên bàn, bảo Mời mọi . Tôi muốn chung vui. Không nói gì. Tôi thản nhiên cầm một quả, lấy dao gọt vỏ, nói trống không Không ăn thì đạp đổ lẽ thường. Cô gái phản ứng khỏi tôi. Bị xúc phạm, tôi bật dậy lao về phía cô ta. Có guốc bước lạch cạch ngõ. Chắc guốc của . vành mũ nan vàng nhạt thập thò vào đầu tường kia. Đúng cúi lom khom, rún chân bước lên thềm hè cao. Hai má đỏ hồng. Đôi mắt mở to đen láy, ngó nhìn tôi, nhe mấy chiếc răng sún khấp khểnh Cậu Tôi nhấc chiếc mũ cho . đầu trọc, lăn tăn tơ tóc. đặt cặp lên bàn. thò tay vào ruột cặp, moi sách.  trèo lên ngồi chiếc ghế đẩu kê một bên góc bàn viết của tôi. Tôi lấy bút chì, viết cho một trang chữ mẫu. cầm bút buông thọc vào bình mực lệ, ngoáy bút một vòng cho ngòi viết chạm cót két xuống đáy lọ. hơi cúi đầu. Hai mắt tròn vạnh, nhung thẫm ngước mở, mê say nghiêng theo nét chữ rạm gai gợn, thô cứng. Thỉnh thoảng ngừng viết giơ nghênh quản bút. Đôi môi hé cong, ngó lơ đãng, vu vơ hát hát. líu ríu hát một điệu hát nhịp ngắn. Ơi, chim kia cánh bay Ta nhắn chim lời này đầy thiết hăm hở viết. Mỗi sáng từ làng xuống đây, phải cắp cặp qua một một đoạn đường đá, một quãng đường đất với ba cửa đình. Tôi dạy cho mấy chữ vỡ lòng. nay chưa bảy tuổi. chuyện líu ríu. nắc nẻ. mai, chim truyền đến căn buồng u tối của tôi, há mỏ hát lăng líu. Lòng tôi bừng một niềm hy vọng, hy vọng thắm tươi mà ngờ nghệch. Tôi tin cậy, tôi có quyền tin lắm chứ. Này đây một đoá hoa trong cánh rừng xuân mới rỡ ràng của Ngày Lớn ta đương nằm trong lòng bàn tay tôi, ơi đồng chí thân mến.Nhưng nhiều khi, tôi thoáng bâng khuâng buồn. Chao ôi  tháng nào mịt mờ. Trong kỷ niệm tôi một hình ảnh ngơ ngẩn gợi dậy, xóng bên cạnh bóng dáng lung linh hơn hớn của . Ngày , ờ ngày , có một đứa trẻ trạc tuổi của . Nó không đứng đâu nó đứng chôn chân xuống đất. Chọc miệng không chảy ra một . Đôi mắt đờ đẫn cứ gườm ngón chân. Một ngón tay nó tỉ mẩn đút lùa vào giữa hai hàm răng, hết gặm nhay, nhá, cắn. Mẹ nó mắng nó một câu. Tức thì nước mắt ràn ruạ ra xung quanh mí. Nó lên ngay điệu kèn hát ê ê. Rõ thực xấu thằng bé mau nước mắt, ôm cặp, về. Cậu cho tan . trò có mỗi mình . không có trống tùng tùng. buồn lắm vạt áo the hoa phấp phới khuất bên giàn thiên lý ngõ guốc nhẹ khua lóc cóc ra đường , vẳng xa sang phía đầu tường đằng kia tôi đặt bút lòng tờ giấy. Bụng ngòi bút chửa mọng mực óng ánh. Tôi viết nhanh hàng chữ này hàng chữ lia ngoáy chạy thi với bao nhiêu hình, bóng loáng thoáng hiện, biến tới tấp. hàng chữ cong queo sợi thuốc lào vương vãi mặt giấy, bắt đầu cho câu chuyện thằng bé nhè . ngày ấu thơ của nó leo hoang trong đám cỏ bên vỉa hè . Cỏ dại, cỏ không có tên rườm rà ken khít nhau bò ngẩn ngơ trong khoảng đất rác rưởi. dĩ nhiên, nó chẳng giống chút nào. Nó làm gì có cậu. Nó không có cậu, cậu với đây, cậu cháu mình.Lúc nào tôi nghĩ đến , khi tôi cầm bút chép mảnh truyện nhỏ này. Mỗi sáng, mỗi mai, hứng viết của tôi đến ngồi chõm choẹ chiếc ghế đẩu kia, bữa nay tươi tắn hớn hở hơn hôm qua. . hát. pha trò. nhớ lâu, nhớ mới. choi choi. liếu điếu vui, dạn quá. Cậu viết sẵn truyện này cho . Bao giờ lớn, suy tưởng đứng đắn, sẽ đọc cậu. ngoại tôi có nếp gạch cũ. ta thường đồn rằng tuổi nó dễ đến một trăm . Nhưng kể tuổi thực của nó, chưa lão quá vậy. trong vòng một kỷ, hoặc quãng Tây vào tỉnh Hà Nội lần thứ nhất. Không phải ngoại của tôi làm nên nếp. Nó cơ nghiệp hương hoả. tôi gánh tự, đèn nhang cho một bác mất không có trai.Khi cụ bác tôi còn sống lo sợ lắm về sự mất giỗ của mình mai sau. nên chi, tuy đặt tự cho cháu, còn mua hậu làng, mua hậu họ, mua hậu hàng xã, khiến mấy nơi phải trách nhiệm cúng giỗ hôm Tây chiếm tỉnh lần thứ hai, tôi đương trèo đẵn một cây xoan. Nghe phía thành, súng nổ đùng đùng. trong làng nhốn nháo. Ngày tôi chưa ngôi tự kia. Mười sau tôi mới về đấy khi này, ngôi gần bỏ hoang. Vợ chồng bác tôi khuất núi vài . Bấy giờ trong vùng đất cát còn rộng rãi nhiều, ta chưa lo đến chuyện cửa. Vả , tôi nghèo. không cần có một ngôi tươm tất quá. Ngày xưa, ta sợ, nếu có một nếp gạch tề chỉnh. ngói núp bóng giàu có, tổ hãi kẻ cướp. Do vậy, tôi cứ lần lữa nương náu túp lều trong xóm Trong. Khi tôi về , cửa tềnh toàng lều . tôi quẩy một gánh nồi niêu thúng đựng áo đụp, tôi cởi trần khiêng cũi đựng bát. Gia sản có bấy nhiêu thứ, quẳng vào nếp mênh mông hoang vắng thêm.Tuy tôi dọn ra đây, nhưng nhờ kia vẫn nguyên thường. Cùng nghèo khó cả, quây quần với nhau. thì gánh đất, thì dệt cửi mướn. Có bác cả ngày nhịn khàn nằm dài, tối om mẫm ăn cắp. Trẻ thả lã cho tha thẩn gà. Trong sân, cỏ mọc nhan nhản vươn cả lên thềm hè. Phía , xế bên phải một chuôm nước. Cỏ nước phủ kín, nom mặt bãi đất liền. Vào gian một chủ , treo lủng lẳng mấy quang gánh. Không có giường phản, mọi đều nằm đất. Về mùa đánh bạn với ổ rơm. Gian giữa ba bệ đất đắp bậc cao thấp, bệ thờ kiểu hương án đình. Hai mặt bệ nhẵn trơn; có một bát bình hương xám sành. Một bên gian buồng cửa đóng kín ghim nghỉm. Mặt đất ẩm nhớp mốc rêu. Cỏ tận sân leo vờn vào. Buồng trong không , cầy cáo đào hầm hố ngổn ngang. Trong bóng tối nổi lên từng ụ gò đống, thành luỹ đất vụn. Quanh không bước chân đến. Khi có tôi, toà cổ này hiện ra trong tròng mắt tôi với mọi vẻ kinh rợn. Nó lù lù giữa làng sát bên lối vào xóm. Mái ngói đen kịt gồ một đường bờ giữa, hai đầu hồi lù lên hai trụ. Nó đội cao mái tranh đen sẫm thấp lè tè xung quanh la liệt rặng dâm bụt, rặng xương rồng, cây xoan gầy mà cao lêu đêu. Một lớp tường dài xây gạch vồ không trát, một dải tường thành. Mỗi , vào tết Nguyên Đán, tôi sửa soạn một chậu nước vôi một thép lá thông. nhúng thép vào vôi, phiết lên mặt tường vẽ thành đường vòng tròn, to chiếc mẹt một. Lạ lắm, nhưng tôi không dám hỏi. Có lần nào đấy, tôi cắt nghĩa rằng vòng tròn này để trừ quỉ. mới, lũ quỉ sứ âm ti thường hay lên trần gian cướp của. Vẽ vòng tròn này quỉ sợ không dám vào. Nghe thế, tôi hãi lắm.Tôi ngẩn ngơ nhìn tôi bê chậu nước vôi xung quanh tường, quét hình tròn tròn. Lốt vôi tỏ , trắng xoá tường gạch hung đỏ. Đến giờ hãy còn dấu rõ ràng. bạn vào tôi, tưởng vào một chiếc tàu biển mà bên thành tầu có lỗ đại bác, hoặc cửa tròn trong khoang nhìn ra mặt sóng. sân, cây cối um rừng. Mảnh sân đất dài nhưng hẹp, lúc nào ẩm, vì ánh nắng không lọt xuống mấy. Cây na, cây lựu, một cây cam sành, cây hồng quả, cây ổi lớn chi chít cành. Giữa có cây ngọc lan. Đầu mùa hè, hoa ngọc lan chín trắng muốt, hương ngát ra tận đầu ngõ. Các dì tôi hay bắc ghế đẩu hái hoa lan gài lên mái tóc, lẩn vào đầu vành khăn. Cạnh cây ngọc lan một cây đào thực to. sân bé hoẻn mà lích kích cây. Đối với tôi, cả một thế giới cây cối. Thân cây đào lớn cột đình, đen xù xì, quanh phòi ra từng cục nhựa trong óng, dính cồn. Nó lão quá không đứng thẳng, phải khom khom ngả dài nghển ra tận thành bể. Tôi cứ men men leo đến lưng chừng thân, dễ dàng. Về cuối mùa thu, cây trụi gần hết lá. Sang đầu xuân hoa lá thi nhau trổ rờn đỏ phớt sắc hoa đào phai, cho đến khi mãn vụ quả, tức bắt đầu mùa hè nào có đôi vợ chồng chim chào mào tha rác đến làm tổ trong một cành đào rậm lá cao cao. Tháng , tháng sáu, chim mới nở mạnh cánh cứng mỏ, thì vợ chồng chim bỏ tổ, ríu rít mang nhau . Tôi hóng xem kỹ từ hôm chú chào mào đực quặp đâu về cành cây từng cuộng rạ nhỏ. Khi ấp trứng, hót líu lo suốt chiều. ngày tha mồi vất vả. Hai vợ chồng chim cùng gầy phờ . sáng mát, mấy chú chim chen nhau đứng thành tổ ngóng ra. Tôi ngồi núp một bên bể nước đam mê ngắm nghía. Tôi không thích bắn. Nói cho đúng tôi không dám bắt các chú chim nhỏ tôi cấm. Đến ngày chim rời tổ, bồng bế nhau , tôi ngơ ngẩn nhớ sang , không vẫn đôi hay đôi khác, chim chào mào đến làm tổ. Ngày ngày tôi lom khom nấp bên cạnh bể nước, ngó lên cây đào. Trong cây đào cuối mùa xuân thì có tổ chim chào mào. Trong cây cam sành thì quanh có tổ chim gi bủn xỉn. nhiều đại hồi mấy ổ nhiều dọc chục . Loài này háp béng thì chứ hễ lá lặng yên chẳng xấu xí bé hơn trưởng cu sẻ, tôi chẳng thúc mấy. Vả , căn cứ phai nhót trong lá, tui giò cầu mong chộ mấy lúc. Lá cây nhiều quá. Lá lượng nè bíu lấy lá lượng khác, ấp ủ nhầm nhau, bình diện đất mát rười rượi. lùng thấp hơn nhan nhản này xương rồng, mồng gà, nè tử tô, ghê giới, toán vạn niên que mọc lẫn đồng cỏ tóc tiên. trong suốt đường ẩm thấp danh thiếp ngữ cây bé bé mọc xìa vào lát nào là giàu cậu cóc khô sần sùi ngồi chầu nhau, ngẫm ngợi nghiến răng kèn kẹt. Cao nhất góc sân, bốn cây chau mốc trắng thót lên trời ơi, nhóm đầu chòm lá chiếc áo mưa . về vụ mưa gió Thỉnh thoảng, một mo mèo sa mạnh, té thình xuống sân.Tay giả dụ trực tính trớt đằng mặt, vườn sau có cây. Khế, bưởi. Thêm đơn bụi chuối tây, đơn hông táo đậy đặc cả một bên ao nác một đầm nước tí xíu tôi bảo, phải lấp ao nác , hết xóm sẽ động. đìa nước bẩn đục ngơ biển nuôi cược săn sắt cược rô ron mực tàu tao. quơ một ngần vườn sau đó, tôi đặng thằng sở .Sở của mình. rứa này nhai cành dương rủ đằng bờ chuôm, tui ép vài xiến tóc vàng. ngọc trai chấu voi hua ngựa thời thanh tú nhảy đầm rỡn trong suốt bụi táo. ghét, tôi lấy viên vén chắn gàn barie dây, bao phủ gắt kín lên làm thành dinh cơ đặc đáo phanh nuôi nhái ếch. lắm chua ếch rỏ mình thắt ruộng hoẵng phai nhốt ra bung đến trưởng tháng, mỗi một ngày ấn khe thông hiểu tặng thang mấy hột . tã lót trẻ ranh ninh vào các chua ngơ ngác, thờ thẫn quên trưởng nhảy đầm, da dẻ thì trắng bệch chua ếch đá thứ tôi thúc nhiều. giàu hồi hương tao mê mải hết ngày trong bụi cây vườn. nhưng mà căn cứ tới chiều tã quạ lặn, tôi giò dám men chân la cà vào bao lăm chuyện ma tai quái ghê rợn vòng vèo ao. tớ tường thuật. trui thuật. Ngọn đèn khuya liu hiu. bàn chân chớ dám tòi vào vành tối. Ma. Ma cầu ao nhiều nam trai, thuồng luồng, cứng cạp nong cạp nia nằm rình rút chân mỗ. đằng phía tê, nhiều độn cáu, tớ tường thuật mỗi một khi tôi ốm, thánh thần cáu bảo cho. lề thánh thần gắt gao có lô vịt vàng. đêm vụ hạ tối trời quân vịt ngốc nghếch kéo tớp, vàng rực đơn góc vườn. giàu duyên cùng ngu giỏi thời sẽ gặp. nhưng mà không trung gặp bao hiện nay. một láng giềng đằng kia ao ta đắp đơn am bé, xung quanh co trồng tỉa mấy lượng khoa đơn hồng. lắm ý nổi cúng quân vịt. nhưng mà tao chửa bao hiện nay mong chộ thần linh ghét, nằm mê thấy mỗ ôi thôi. nhưng mà mình chửa hề dòm chộ tụi vịt vàng cạc nuốm nói vậy. nghen các chũm nói ao nào là có đơn ma to. đêm tịch mịch ngơi đền sinh làm đờn váy áo trắng lôm lốp ngồi phía bờ ao vô số. đụng hễ , ma trực tính đứng vươn dậy dancing tùm xuống nước, mập mờ biến tốn. Giữa cốp chuyện ghê rợn , mình ngồi buộc khít bên tay áo trui, nhóng ra trời tối. chộ nơi này lấp ló trăng trắng ma ma. tôi nhắm nghiện mắt. trong suốt đương nhiều ngại hơn. gồm sáu buồng lớn đơn gian xép ngày cũ sử dụng chứa chấp thóc, vấy hố tiêu quách trường học phía , giàu bậc cửa cao barie ngang lối ra . phòng chống này có giại tre tủ kín. nên, ban ngày mà lại tối mờ mờ. buồng đầu phía kia chuôi vồ ngày bị đơn dò sét làm, sớt đỉnh xuống. hẳn đó nhiều ma mặt trời do vậy trời đất đả. Đào cáu nơi thế nà chừng lưỡi kiêng sét hạng thiên lôi. nghiêm đường buồng chính, đơn phía kê bộ tràng kỷ, chốn khách ngồi chơi. tôi nhai nhất hai mực tàu nè hình danh thiếp bốt chảy bé. một chụp quấn khăn tầy li ngồi khuỳnh chân, nhằm hai tay xuống đầu gối giữa một đứa trẻ một chụp một phao đồn cô trong rừng lắm thây kệ áo dài, dây lưng bó thanh đưa tiễn một khẩu súng trường đường bệ. đằng trong thông thạo, đơn bắt buộc hoành giấy viết lách hai chữ nho thăng bình thật to. Kỳ diệu cố gắng, trong tâm chữ viết, hoẵng giàu hình vẽ vời ngồi cú cuộc. vẽ lượng, núi. tai vắt quạt đứng bờ sông chơi. vẽ cưỡi ngựa giàu gã nhỏ dận theo. vẽ chuyện chiếc thuyền. vẽ vời bọn cu. tất tật đều lồng trong hai chữ thái bình khổng lồ.trực tính phía thông thạo, đầu trường học kỷ, treo đơn quyển lịch bìa đỏ. tôi chả chữ viết nghĩa ti toe chi, song hay tắt mắt bật vào tâm tính. trang đầu quyển lịch tai một gã nhỏ mỏm nổi chim cút, tay vậy cành tre, tay dắt một trâu. cao, chiếc ác vàng soi tia tua tủa, lắm đơn chữ nhật nằm giữa. lịch tầng đền rồng, chả đáng để ý mấy. nhưng mà nhiều một việc khiến tớ nhớ y . đơn tối, mình ngồi tỉ mẩn, bật lịch vào xem. Thình lình, mình cuốc ra đầu tui một . trui e run. tớ chớ dám , nước mắt cứ trút xuống mẹ. mình giảng nghĩa cuốc tự giờ, bất minh đêm hôm không mở lịch chữ viết nho, chữ viết thánh ra tính nết nghen. trui vắt tự , chừa.gian đằng tê, kê giường tao. bên trong suốt, một cỗ ván phản bội to trung thành thông. phòng chống nè nhiều chuyện cạ . Hai vòng sắt đóng vào hai trốc cột nhằm mắc võng hai vòng đay khôn cụm từ đơn chiếc cột khuông lắm ma mộc. ma mộc cu mất trong cây, gặp hiện lẻ thành ma mộc, nhập ra lượng. lượng hoẵng trường đoản cú rừng phăng đứng đánh cột , ma đã đương trong suốt đền rồng. cột xế phía trong suốt am tường lắm ma mộc. tối khuya mẹ uất nhai ma mộc gõ đốp nhai rừng. tui biểu nuốm. trong trói buộc đột nhiên bật vào cóc khô cóc khô tinh tường ràng đốp rao. có đêm nằm đằng tui, tôi nạm chờ nhé ma mộc gõ đốp. cơ mà giấc căn cứ vụt tới nhút nhát nào là chẳng gian , hai bức cánh cửa bị lủng hai vạch trường học. Ngày hát bộ kéo sang trọng xứ phá này. hiện nay, đương vết bè cửa đơn bắt đảng ngõ bị chích cháy. Đêm mưa, ánh đèn chợp chờn cú chuyện thuật thứ , mình ngỡ vào ảnh thù lá cờ mun lớn chiếc chiếu nhỡ ra, tim cờ đắt nhằng nhịt lưỡi cú. y chụp xuống móc cong lên tôm rang. tay cụ mã sớ, mắt lớn lồi chiếc xực tống. Dao chặt phầm phập. Đầu lâu tan lên cùng tiết tươi. Trẻ thời chẳng cần nếu như giết. hắn cứ ráng hai ống quyển căn vặn ngoéo một qua đời liền tù tù . Đứng trong suốt xó phòng. căn cứ nghĩ nhiều lần bọn giết ra nè, tao rùng tôi, lảng vào. rượu cồn thưa , tao đành ngồi thâu lu hạ bần tiện giữa sân, chứ dám ra ao hoặc ra trong suốt. ngại có. song e nhất, nếu như nếu như đến buồng tui nằm. phòng nhút nhát cả biểu trui vào một tớ tao hãi.trong suốt có đơn ma mộc bát cột. ma mộc nà gụ đốp chọi cùng ma mộc tê. buồng tối mù om chả bao giờ mong thấy mặt ghét. buồng đây, bao lăm xưa nổi biếu cầy viện . có mỗi lỗ cửa sổng đứng cao tận trung thành chèo, mà tớ lấy nứa đan trát kín . do trớt mùa gió, nác mưa thường hắt lua vào cửa sổng. phông nền gắt gao rộng ẩm thấp kê độc địa trọi một chiếc bội phản gỗ. trường đoản cú trốc u ám rủ xuống tua hường tầu lá khóm ngộ. mức để trừng phạt loài dơi dận vướng gai, sợ sẽ không trung dám ra gian. Tuy thế, ối dơi mun sì vẫn chụm vào rau bậu hồi hương líu cố gắng bồ hóng xà can. phân cụm từ tanh tưởi khẳn. Sáng nà trui quét, mà chả bao hiện nay hết. nơi nào sợ. trong suốt phòng chống nè, đồn đãi ngày xưa danh thiếp nạm được mực. Đâu chôn mấy ghìm vàng, nén tồi. hiện thời lạc mất dấu thành thử đừng tìm thấy. nhiều tã, mấy túng đói, tui đào nói quanh nói quẩn phòng chống tìm mức. Song lưỡi thuổng cắm vu vơ xuống đất, không thể đâu chừng. mỗi một lượt, mới vào đứng lấp ló cửa phòng chống mình rờn rợn trong. mình thấy thấp thoáng giàu bao nhiêu ma quái có chửa bao hiện thời tao , ngồi xổm nói quanh quất sau các chân trói buộc. Mấy hòn đá kê trói buộc dáng hẳn ngại, hôm trời ơi đất hỡi nồm dá đổ mồ hôi ra ướt nhẽo ngày , phòng chống lắm phía đạo đến . giàu đơn hồi, tớ theo đạo. phăng việc theo đạo, trui đền rồng kể đơn câu chuyện buồn . Chặp tối, cạc dì trui quì cầu kinh giữa . phụ thân đánh lễ bên cạnh. Thầy chú ý nghe lời cầu kinh cụm từ dì tao. Thầy nghe rầm rì đều đều mắt nhắm tịt, đầu gật gưỡng. Tan lễ, đay gọi dì tớ tới, biểu đọc câu kinh mình đọc  chúa Lời có mười răng. cả giò dám . cha nội nghiêm trang biểu Bận sau, nghe cầu chúa lời có mười điều răn tớ cầu tởm trong cơn gà. vả chăng , thày giáo phía tôn giáo vùng biển nói chữ r uốn nắn lưỡi Răn hay Răng thì thế cả. song đấy câu chuyện phanh . tớ căn cứ nhớ kiền bên đạo. chẳng nếu càn ngày trong suốt tớ. Ngày đấy làm hệt có tớ. thầy đằng đạo, thuở nhỏ tui hay gặp lối . áo thâm nho trường học bí hiểm với mũ trắng to xùm xụp. ném mắt hau háu ang kim ô. mỗi một lần ba làng năng xuống đền rồng đến tui. Căn phòng chống tối nè cạc cha nội . cha nào chi đay này, cứ trong suốt gian, cửa đóng yên ổn ém nhẹm, chí ít . mỗi một chiều, cha ra sân. Hai tay chắp sau lưng, thong dong bách bộ. trời đất tối chắc, cha nội ra gian. Căn phòng chống ảm đạm khiếp. đằng , đầu lối dầy vun củ đậu lích kích cổng ngõ. ngõ, giò nhiều ma. mà nhiều chiếc phái cửa bị lũ gióng. có chó keo kiệt bị chôn trầm nửa trui xuống đất, ngồi chầu hẫu mõm hếch. tui khiếp tởm hết chó bủn xỉn. Mới đâm ra, tao gọi gã chim, gã chung thường ngày thứ đứa trai trẻ trong vùng. đến hồi tao bập bập gọi chén quà, hết đặt cho tôi tên hiệu tên. Hai chữ viết nè chẳng cạ. nghỉ, gã đơn tên ăn xin một ăn xin xứ trui tự thuở thiếu niên cho đến nhát già cả. Ngày đương trẻ đánh khuân vác vụn vặt. bay bá đứng lêu têu đàng vào xin lớp cửa. tớ nhé mang máng. Lão đền vẩn tuốt đầu . áo xống rách lướp mướp. tim phềnh chum, hũm rốn sâu hoắm. mặt lão rã trường học, hồi hương nè nhăn nhó. Đầu lão lớn một chõ mồm tuồng xôi.mình hết gán ghép biếu hình dong hao hao gì. vị đầu tui lớn quá. đầu tôi to lệch lạc gồ ghề quả mít. tui nói rằng đầu mình tròn trịa dễ trông. lên đay tao ôi thôi bú, lên một giường cùng trui. mình lành một cục đất, xa bầm nhưng mà chả . chập nào tôi có giục dịch giận, tớ thẳng tuột đe kìa, kèng kẹc kèng kẹc đốt chân cháu. tôi lặng trực tính tao cất ru. cố kỉnh tôi yên ổn, đầu gối bè tay . Gối phe phái tay đầu thành méo lồi dài chạy phía sau. tui ốm, tuỳ thuộc choắt ống nứa. cổ ngẳng trường ngao. thế mà đầu lớn. đầu lớn chiếm tất tật. nóc đầu sau gáy mưng một nhọt thẳng tắp mấy trời đất. ngơi bướu gồ đơn cầm tay lẹo thêm vào đầu. mỗi một đến mùa thềm nhọt tấy lên vỡ vạc mủ. chữa bao lăm thuốc đừng ngừng. tao nói thiên mạch lươn. Đầu đinh lắm ngòi chén vào tận não. không trung chữa cẩn cật, nhiều lát khốn. nào phải ra Sống lấy thuốc thì mới may ra. Thuốc cao lang chăm trừng trị giống mạch lươn sáng hôm sau, mình vào Sống. tự mình vào tới vùng Sống, sang phái cùng bẳn xấp xỉ hai mươi cây mạng. mình đưa  hào bợt béng. Mua trưởng kiền hào thuốc cao. đương hai hào, không trung tiêu hụt một với chinh.nhưng mà thuốc cao danh chẳng chữa khỏi . đầu đanh nổi vách gờ gờ, tun hút lỗ giữa lang ra tận , thế dao khoét nhọt hạng trui. lỗ chảy nác vàng thối rử biếu ruồi bu .tới mình thủng thẳng vào đứng chơi đầu ngõ, nhọt tẹt . đừng hiểu khỏi vì thuốc cao, thuốc đồ hoặc vì lưỡi dao khoét.từ lót trui rỏ, mới trông coi trong suốt ký ức lẫn lộn mang máng sang trọng bao nhiêu nào tháng khác, tao chộ tui bá . lát nào thấy trui ráng, đều đặn tự lặt vặt đầu hàng ngày đến nét nhăn nheo bình diện. Đầu trui trọc nhẵn, lỏng chỏng tóc bạc, ngó hết dọ da thông phong đỏ. Độ hơn đơn tháng, tao ra vại nước mài một dao bổ cau thật sắc, đưa lên đầu cạo lấy. nhiều dò mấp xuống da, máu chảy dòng dòng. Phía má đằng trái tui lắm đơn nốt ruồi. vết nốt ruồi mọc vào mấy sợi râu trường bạc mờ cước, quyện lẫn cả vào chòm râu thưa đằng mép. Đôi mắt lờ đờtuy rằng mắt chả thua mấy nhưng nhiều tơ màng gợn trăng trắng ướt xung vòng vèo mí. đằng mí gồ lên hai bọng. thói quen răn tan bầm rạt lòng vòng xuống hai bên cằm. ngô tay bắp chuối nhẽo giết thịt, đa teo lắm dạng kéo chui vào yếm cổ bò. hẳn ngày tớ lực lưỡng lắm sáng, hồi hương mình phừng mắt, nhìn nhận sang trọng ghế dài phòng phía nhòm thấy đốm thuốc lá sáng phập xầu tôi ngồi bó giò, bao hiện thời một kiểu , suýt thuốc lá, nhòm vào sân.Suốt ngày tao ngồi đó. việc quét lá rụng sân, tớ chả cất nhắc đơn việc giống khác điếu thuốc lá quấn lấy, ngắn bẹt đuôi ổ sâu. cả mỗi một điếu, mình dán đuôi lên hóc cột. chiếc đuôi thuốc lá dán tiếp chuyện rau trường học liên tục tới hơn một sải tay, mấy quy hàng đồng thời. lắm đến mấy chục vấy đuôi thuốc lá cột. Sau nà, gia đình tớ kém no đủ nghèo đj. ra ngày mưa sập sùi, tao đền sây mình áp tống một tờ giấy phèn xuống làm phản. mình bóc đuôi thuốc lá trói buộc được tụ vách một lô xé bụng mảnh giấy đuôi . mỗi một khoảnh, lâm ra một rúm thuốc. rúm thuốc nhỏ ếm khói đen trộn vách đụn thuốc khá to. tôi mang suýt suýt nữa thuốc mới. Giấy thuốc lá giò nếu như sắm. lắm quyển sách chữ nho dây gọn ghẽ vách tờ rỏ. đôi khi tui chuốc thêm một bánh thuốc. Bánh thuốc , tớ mang bổ nhào đồng hạng thuốc luân chốc kia nhưng suýt, cuốn hút cuốn hút . mùi thuốc khét đắng cả mũi. mỗi , đốm thuốc lấp láy. trui ngồi, hai tay tập vòng, khoanh đầu gối, ngẩng vào sân. thường cả ngày, chớ nói. bề, mình uống rượu. mình uống mực tàu, hết phỏng chừng đơn tếch nhỡ bốn xu. Thức hắm bánh đậu thứ yếu điểm mím tôm. trui chuộng thức nhắm lặt vặt, lăng loàn, ếch, lươn, tép cuộc. giết mổ chó, húng quế thì thích giàu. tao ngồi chén với mâm rượu hạng tui. trưởng mâm khác hết tọng đoạn các dì mình mới nhọn rượu. Mâm phanh đơn đảng bội phản đầu ngang, đằng ria gốc lượng ổi. uống rượu nhấm nháp, cháu thang . Hai cháu ngồi gật gù. không may, tìm tao có chửa ngốn giết chó.tao yêu thương tớ nhất, tui ghét, tớ e mình nhất trui rõ tui, hai mắt thư từ mức tao, lót tớ ngồi đằng mâm rượu với . tới chập hai kiền hốc cay vào, mình mới nói. mình chửi trui. buổi trui ngồi co cả hai chân lên phản nghịch. Hai bàn tay tui vắt để đều xuống hai bàn chân, lời tựa lối ngồi cụm từ trong bắt buộc choán thờ. tôi chờ đợi tui nói thêm đơn li. một cú ôi thôi. cốc hệt , nghĩa nói lên nhai ngứa hai lỗ hoạ. chứ bao hiện nay tớ yên ổn . nắm trui lỡ hét, vừa đập tuốt tuột mực hệt vô phước lắm xung loanh quanh mình. trui chớ phá mấy. vày cứ đại hồi tớ sắp nổi giận, danh thiếp dì mình cất nhọn tuyệt vời bốn bên. tao lẳng ra sân mấy kép tăm bát rếch. trui vào góc vơ rõi cửa, đuổi theo tớ. mình huỳnh huỵch náu vào ngõ. đứng trong đầu am hiểu, quát thêm mấy vố, cất gậy cẩn thận ra xó cửa chỗ buổi nãy. đơn nhút nhát, nhá ngáy rền rền đi sang trọng kẽ giại. mỗi bận xảy ra phứa ghê gớm nuốm, tui căn cứ mất vía cả . tao đi đến bíu lấy váy trui, van mình không trung nói. mà lại mình cứ nói toác hoác toang hoác. đến chốc tôi vác gậy, tôi hốt hoảng, phắt bắt buộc vào kẽ tường, hai tay bưng phương diện. giàu chốc, cơn hãi tới, tớ nhợt nhạt mặt mày cứ đứng ngơ ngẩn trong góc nhưng nhiều chiều, trui uống rượu hiền hậu. thuật biếu tớ nhá bao lăm chuyện ngày xưa.chớ phải đoá, buôn quít. Đây chuyện ngày xưa ngữ tớ. tớ trông tôi, kiếng phục ngóng một thánh  tịnh.Ngày , tao từng đánh cắp, trộm cướp. trui chặt đẹp đầu kẻ trộm. tôi sinh cả kẻ nháy. trui giàu các của võ. tiếp kiến rau với , tớ . tao chống một chiếc gậy, dậm chân, vỗ đít tiến đánh đẹt, nhún một nhảy đầm phiết sang đỉnh , dễ chơi. Bạn mình tuyền danh thiếp tay võ danh quận quận mấy tay chặt chịa đầu ta củ chuối. lắm căn cứ bề tối, tụ hợp nhau bè cùng, bắc loe gọi vào trong làng Bớ cha bầy thượng vỉa hè  kiền đàn thượng lề đường nè làng nấy sợ quắp hai tai. cạc chia rau ăn cướp. lắm đưa rau lên rừng đánh kẻ chớp. lắm kéo cờ đánh giặc, chứ chộ bao giờ trở phăng. tôi thường nhấc thằng lùng . tao xăm trần thuật chuyện đốc. trui hay tường thuật chuyện lính ngày cũ thì quan tiền mỗ. Đầu tui đội chiếc nón sơn. mình mặc thây áo nâu dài, hai vạt loè xoè thắt lưng bó thanh bướng dạ. Chân thì giẫm gắt. Vai đưa khẩu súng hoả mu. cỗ xống áo lướt tướt bơ , thây kệ biếu đến chập bợt phếch, rách tươm, béng tảo bộ khác. nhiều quần rách, xé cho gọn cụt lên tới khỏi khoeo. căn cứ đến đâu thì tợp, đấy. Nơi nà nhiều lợn, háp lợn. Nơi nè lắm gà, bắt gà chén. lắm vùng kém đói, lính cứ nếu như vác liễn rều rễu xin tương. cơ binh đóng giữa đơn cánh với. đảng cùng giêng hai ngày mùa, rặt một giống cà chua ta hòn bi đỏ choẹt. Lính đành ăn cà chua dãy tháng. Sau chuyến hốc cà chua mấy trăm bữa nào, mình ngại cà chua đến tận ngày bay tươi tắn. Hễ tọng trong suốt mâm nhiều bát canh cà tôi giò dám đụng đũa.còn bao lăm chuyện lính nhỏ nhặt vừa buồn vừa thảm thê đừng nhai trưởng. trong ngày xưa kỳ dị mênh mang thứ trui đương chuyện ghê gớm hơn chuyện võ chuyện lính tui thuật ngày xưa mình phu mộ tiến đánh đàng trong suốt. Ngày xưa, ngày song làng nà nghèo tả tơi. Cỏ mọc đầy đường . Hai đằng vệ bùm tum bụi găng chông gai đói kém mộ phu ra miền nam Trung kỳ tiến đánh đường. chớ tới xuống miễn giàu tiền. miễn ngay mấy đồng tiền tiền thưởng tốt đem quách cho vợ ăn . mình cùng mấy làng rủ nhau ra . Mấy trăm đáp tàu xuống tầu thuỷ ra miền trong suốt. Đổ bộ lên quãng chi đó đàng lớn mới phá đến quãng này. Rừng núi thăm thẳm, kinh rợn. ta lên cơn bệnh rét cuống cuồng ôm lấy nhau, ôm lấy cây, ôm lấy mặt đất. Ban đêm, chả dám , căn cứ ngồi rúm với nhau đợi chết.đơn đêm, trui hai băng rừng trốn. Sáng hôm sau, buổi quạ lên trông ra đang mỗi tớ mình. Hai cơ lạc đâu chả . Mấy hôm liền dận trong rừng, không dám vào, sợ ta tóm . tới chốc đoán chắc khỏi chỗ làm mới dám lân la lần ra lối. từ bỏ bấy, hướng phắt phía bắc, mình căn cứ theo đàng nhưng mà vượt thục mạng. Bắt đầu cuộc trôi dạt nguy hiểm. Chân bước đường, đừng cần đâu ngày, đâu đêm. lát cầu điếm. lát nằm cây giữa rừng. lắm ngày tao lang thang hành khất từ bỏ vùng nào sang vùng kia. mình đang nghe, kể cửa đèo bao nhiêu danh từ bỏ kỳ dị gợi nên muôn hình ảnh sông núi lạ thường trong suốt đầu tớ.một cơ, tới đơn xóm chài bến đò thì ác vàng vừa xế bảng lảng chành vàng. cả ngày, mệt có, muốn nghỉ cơ mà túi giò giàu lấy nửa đồng gãy. tớ bước thất thểu, ngó ra từng cửa ngõ. tao thấy mọi xúm quanh một đàn , một đàn đơn đứa trẻ . Thằng nhỏ chừng bẩy tuổi, bị bỏng suốt trường đoản cú bả vai xuống. ngơi ngằn ngặt. mó vào ngơi, nghỉ giẫy lên. mẹ sợ quá căn cứ gào lớn. cha cúi xuống cố ẵm lên. tớ ló đầu ra đám . không trung hiểu , hoặc bởi bộ quần áo chiếc hành lí vai, min xì xầm lang đây tui đằng đạo thường che ô, xách bọc bán thuốc rong vào ngày mùa hè khắp cạc miền quê. mẹ đương ngẩng đầu lên. Trông thấy tui, xụp ngay xuống lạy, kêu cứu tao mình chưa đãi đằng nỗ lực này thời chất quay lang đấy cứu. Hai vợ chất hì hụi lạy. tao quýnh quýnh. mà tui chấn tĩnh ngay. tớ nghĩ nào chết đây. Lạy mỗ mà bước ngay, hay căn cứ liều. liệu sau. đến đâu năng đấy tớ làm theo điều mức hai, mặc nhiên nói tui chữa cho. bây chừ cạc bác hãy ẵm cháu ra cho khỏi gió. đương nhiên, tui vác hành lí lủng lẳng mà theo dận min. mình biểu cha thằng bé rằng Bác tìm đâu vài chiếc trứng gà, đập ngay hai chiếc, căn cứ nguyên vậy mà xoa lên khắp chỗ bỏng cho cháu. Xoa tôi sẽ tra thuốc sau tình quá, trứng gà phết vào phe tay thằng rỏ đơn nhát thì nó chẳng kêu trứng gà vốn mát, bôi dịu da. Hai vợ chồng chài mừng quýnh. cầm rượu đâu vác vào đùng đùng. chài ven sông, không đại hồi này thiếu cá. mình chén đơn bữa no say nhất đời. trường đoản cú ngày bước chân vào , chưa bữa này thống khoái vậy tao uống một ngụm rượu, nhắm một miếng đậu phụ ngồi yên. mình ngồi chầu hẫu, hóng lên miệng . mình tủm tỉm nói. mà lại đương thuốc lang thời nếu nhiều thuốc, thuốc đâu mà lại tra cho thằng bé Tao lo quá. Phúc làm , tao nghĩ ra một mẹo. Tao nằm áp ra vách, lấy móng tay cạo đơn vốc mùn ghét vách. giường thờ lắm hai quả trứng trong suốt bát nước cúng. Tao nhót đơn quả, đập ra lòng bàn tay, luyện cùng đất vách, vách đơn hòn thuốc viên thâm thâm. Gà gáy, tao dựng vợ chồng chủ dậy. Tao bảo thuốc này nếu như bôi biếu trẻ khi ác chưa mọc thời mới nghiệm. Tao đem cục cáu thuốc hoà đồng một ít nước biếu ngơi lỏng sền sệt, bôi lên khắp cánh tay thằng bé. Thằng nhỏ đớn đau nhúc nhắc suốt đêm, bấy bây chừ y li bì. Thuốc chát xui xỉn đơn phe phái tay. chủ nhiều vẻ tin nhiều. tao trường đoản cú tạ chủ, xin ngay, nói nhiều việc cần. Vợ chất chèo kéo cố nèo thầy xơi sáng. Tao nằng nặc vợ nghỉ đương phứt theo ra tận đầu xóm nài nỉ. Tao nếu giằng tay mà . khuất đầu xóm tao cắm cổ béng một mạch. tới mấy cây lô mét, giời mới hưng hửng sáng. Bấy hiện mới hơi hoàn hồn, yên chí không thể đuổi kịp đơn đêm kia, dận tới cây đa cổng đình. Chính ra tớ dận trường đoản cú , mà lại áo quần rách quá, cứ nằm với tao gọi cửa. mình vào mở, trông chộ, ngại quá, rú lên  hồn ma hiện phăng. thế ra, tã lót tớ độ vài tháng giàu tin phắt làng rằng cạc tầu Tân cầm giới vào tới giữa bể thì bị cá voi bát thịt trưởng mấy trăm . đấy đơn tin đồn hão không trung có tàu đắm, cá voi măm thịt , song mấy làng ra , giàu một tui tôi nếu mấy tháng trời ơi mới mò phăng trui băn khoăn, hỏi thằng rỏ nếu như bỏng hắn có chết không. Tao đâu Thằng nà hỏi lẩn thẩn. tớ nín thít. tớ uống rượu xong, loạng quạng lên . tôi nằm gối đầu một mẩu gối gỗ mít thực cao bao diêm khổng lồ. Đầu giường dựng một gậy tre đực. Cuối giường giàu gậy sắt. giại, nằm gác ngang đơn chiếc thùng lùng, cán tre hun khoanh đốt, mũi sắt nhọn. phòng đêm giàu cướp.Đôi khi, tò mò, trui nhòm ra, hai tay ôm trói buộc, lé một mắt tính toán tớ . Thày tui chả nếu vùng nào là. Thày tui vốn trong suốt miền ra núi chùa Hương. cho tới bây chừ trui thoả giò hiểu vì thày trui võ vẽ chữ viết tây viết quốc ngữ, lối chữ viết ngả hết phảy móc, nét đều đặn, ngữ mấy phán khoác. Bởi cứ vào mẩu chuyện mà mình nghe thì thày tui mươi chữ viết nho mực nội tao Thày trui dốt, lười bướng. đền rồng nếu như nhảy xuống ao trốn đòn suốt ngày. bỏ lang thang. giàu tã lót mò mẫm xuống chữa đồng hồ hoặc vất vưởng. Lớn lên, tớ lấy đơn gái làng tặng thày tui. tao đừng giống trớt đích mẫu ngữ mình. Sau nè, mỗi nhút nhát nhắc tới, thày  tao bảo tớ gọi mẹ già. tôi chắc mẹ già đẹp gái mẹ già trui chê thày tui đen đủi cục tam thất. Do đấy thày tao đền tức tao đền trốn chốc lấy  tao thì thày tao đương công việc ngồi xe ngựa đưa bánh biếu một lò bánh mì trong suốt tỉnh thành. mẹ già trui mất mấy  trong suốt quê .  trui không rõ chuyện . giàu thể lấy nhau mới . có dạng rằng thày tao khách lạ. lắm cùng tiến đánh lò bánh tây mách đánh mối xã tính mặt, hỏi cưới. cho tới hôm thày tớ tính hạnh bình diện,  tui chứ thày mình . đến ngay cả mình mù mịt. Vậy mà danh thiếp cụ căn cứ gả đừng lạ, trong suốt nhông nhống sáu gác gái có chửa giàu chồng, rước này phúc nghèo, sự sống vòng quanh buộc ra mấy khung cửi mọt. trong làng, chớ mấy vào. đơn chiếc xe đạp bóp chuông kính coong trải qua đường trẻ phứt đuổi theo tính. ngày tết nhất rảnh rang bố mang lên bến xe điện mua vé tàu bay keng ầm vào tỉnh thành lý thú có.Thày tao tới làng  tôi với phong dạng chàng  du xuân trong suốt truyện. bát vận chững chửa bao bây chừ trai làng đây chững đến cố kỉnh. Đầu đội nón dứa chóp bạc. Mắt đeo kính rợp, áo sa chành nuột, nổi thắt lưng điều đỏ hoe, trường học loè xoè thò chấm vạt áo . quần hộp, đôi giầy bóng nhoáng. Tay dắt chiếc xe đạp nhẹ nhàng. Cùng cùng điệu bộ nhã, thêm danh đánh việc Tây Kẻ , thôi nhất làng . chứ bao hiện nay mình thứ trải qua thày trui mượn hay thuê mức nuốm đồ ngoại tôi sáu , đều gái. đơn dọ mình sinh trai, ra nấc thứ , nhưng cậu tui có bố tuổi, bỏ. mình uống rượu mắc nghiện tự ngày cậu mình ốm chết tui đầu lòng. tôi nói chi chạy  mình dòng chữ yếu đuối nào là. nét ẻo lả, công nhưng chứa nổi hình ảnh vui thương chìm sâu trong suốt ngày cũ buồn bã. Ký ức tao mù mịt kỷ niệm một trắng sương. trui chớ nghe rõ ràng một điều chi nhưng mà thực mình hớ bao lăm. Đêm nghiêng phăng sáng, gà chuồng trong lối xóm nhỡ te te gáy trống canh đầu tôi từ bỏ lâu.mà lại tôi buông bút, dòm ra bốn bên, chỗ nà chộ chành . thông phong lầm lũi, hoà với vành tối, vẽ nên một khuôn bình diện trăng trắng đồng đôi mắt bé lòng đen nhuộm đơn nâu đồng. thông phong mơ hồ phía cạnh lớp lớp bùi ngùi phấp phỏng đợi dài dặc trong suốt ngấn nác mắt thở trường học. mỗ, có hồi hương nhàn, quây quần đằng thân chớ mấy chốc tường tận vẩn vơ ngóng ngắm trong suốt . Thỉnh thoảng, sực nhớ tớ chợt dòm , tao bỗng giật thột. tui ngờ ngợ ngồi mặt đây chẳng giả dụ  trui. giàu đâu  trui nắm tê. tóc đường ngôi mức  tôi lấm chấm rụng, đang lưa thưa. Mới nà,  tao mượn tớ nhổ, đơn chinh hai chiếc tóc sâu tớ nếp nhăn đuôi mắt nheo , đệp lên nhau, tới lát cả đương lằn vết rịa khía quanh co xuống hai đằng lô nạ.cư trú răng mức  tui khuy hai chiếc mấy ni.  tớ báng tự bao hiện từ lát nè chập tui ngùi ngùi cầm cố, tui ngẩn ngơ  tuyệt nhiên rằng lắm đơn hôm nhằm trời này đấy tôi nhiều tiền. tớ sẽ mang tôi,  tui ra Kẻ . vào một tiệm cao lâu, đớp đơn bữa thật trải qua. ăn đoạn, có khăn bình diện ướp nước khuơ chùi tay. nhút nhát xem tiền, tặng đứt bồi bàn hai hào bợt. không trung hiểu tớ,  tui sẽ nghĩ ngợi nắm nào chưa bao hiện nay tui dám nghĩ rành rẽ bay đoạn kết sửng sốt lý thú đó. nhưng mình  tượng đấy đơn cử rửa một chi hần hận. chửa bao hiện giờ tớ đả ngon việc trẻ vì mình chứ giàu tiền. chưa có đâu thì giờ ngữ trui. trong đôi mắt dịu hiền mức  tôi, tui mới nhiều thể hy vọng ngữ một ngày mai trông chờ sáng sủa hơn hiểu, đừng bao hiện giờ đến dính chữ tắt mắt cháu đang viết đây. rứa giới tân kỳ nhưng mà cháu sống, đừng bao bây chừ cữ u kín đáo nhắm nhía đứa càng ngày càng khác cọ, nhạc vào cược sống bóng gió này. bu lặng thầm sống. mạ banh đằng mép tháng ngày ngữ. có chửa bao hiện dám muốn có đơn ý đổi thay ước mong. nghề nghiệp giàu một ngữ  trui thoả nghề nghiệp làm giấy phèn đưa tiễn bán rong biếu min đùm dính dáng. Ngày hanh nhiều đêm rét lẽo, phía ánh một ngọn đèn món kỳ hiu hiu,  tui ngồi xắm giấy. trui nằm trong tim váy  tớ, mắt ngấc lim him cầu mong thoáng hai đảng tay  tui đem tiễn chân ăn nhịp, tai nhớ chiếc que lần trớt lạt xạt, lẹt quẹt vâng tờ giấy dài thoáng keo. mình quấy khi này chứ. biếu đến hiện giờ đêm ngồi viết khuya, nhìn nhận ra đầu lề đường, nhỉ thấy  tớ yên ổn lẽ ngồi xắm giấy vành đâm ra chợp chờn vách bao lăm trải qua.thực chũm. đương nhé nọ, có đơn bề, giò  tôi đâu trớt. ngõ chó sủa inh ỏi. trui phứt vào, chộ  tui đang lù xù rít xua chó vện cụm từ căn cứ lăn xả ra chân. tớ quát thiệt lớn, doạ làm, nghỉ mới chịu lùi ra trong suốt sân. chó vện hoảng mắt bị tớ cho một sứt đòn kịch bại liệt. mà lại làm xong xuôi chó, mới rằng chó bị đả oan khiên.Hôm đó,  trui mặc xác áo phái trắng. từ bỏ thủa chó vện lọt lòng bưng trong suốt gầm bội nghịch vào, chưa bao hiện nay chộ  tớ chớ thây áo đảng trắng. chó dòm nâu vách quen mắt.tới đỗi bất thình lình mong  tớ kệ thây áo trắng nghỉ đừng nhận , vội vàng tiêm om sòm. chưa bao giờ  tôi dám giàu đơn áo trắng. nắm hữu lưng chừng áo nâu vỏ xó, nâu bùn mun sẫm. nhút nhát đổ trui  tao rắn chắc bên ngoại tao. trui chửa phai ăn tết này trong quê nội.  tui đổ trui tại nếp mực tàu ngoại tôi. thì khai đâm ra, vào sổng làng, sắm quan lại hòn, đóng hùn phần việc vấy sát, nhất nhất man rợ ngữ nhiêu khê đều làng ngoại. tui nghiễm nhiên đơn quan liêu hòn kẻ. Ngày đương rỏ trong suốt sách vở chữ tên trui tớ viết lách hai chữ viết hụi  mình. tôi không hử vác rổ lấy phần việc gia tộc, chững chàng lễ bốn lễ hai vái khảm cật đấy . nhút nhát lớn khôn hơn, thấy việc nhao chữ viết ngờ nghệch quá, tui nếu như quăng quật bớt chữ viết . mặc dù tôi nhỉ nghe, nhớ tiếc đơn tui rằng tên trui đừng có chữ viết kia nhúm . tôi chả thú vị phai quê. tui  tuyệt nhiên béng làng nội bị kép hát bay đơn nơi toàn xa cạ. Thày tui báo cáo biền biệt dính bao lăm , tôi thương quê tui . Hơn tã lót nào là làng ngoại phứt làng nội, thiệt vào  tao phải đả một đả việc vất vả nhiều.trui đi quê nội chơi. tao đền béng quê ra cuối xuân lát làng ra đám hoặc đầu vụ , nhịp đồng thử hỏi gặt ngứt. Đầu mình đội mũ bấc bọc vải vóc nâu đỏ. Chân tớ giày tây lắm cổ thắt áo lĩnh mun banh trong hồi hương vải hoa vàng áo tết thực quý, vày ngoại trui hay là nói pha rằng nào là quán sớt tây lúc dệt huê bừa bông. Bây giờ hết, không đâu lắm bán mực vấy. tao sung sướng hồng hai hoạ mỗi một lát gượng nhẹ phục dịch hai bàn tay ếch ra bè áo lùng thùng, trường đoản cú hãnh diện cùng giá như trừng phạt ghê gớm thứ hắn. chớ hề hay rằng danh giá như mặt ngơi danh giá như hạng đơn miểng lĩnh thiêng nhuộm thâm nho dệt lấy bình diện trong suốt mực tàu vải huơ vàng cụm từ mèng phụ thân hào rưởi đơn thước khổ thân to mua hiệu tây rủi toán mũ lồng oản phố xá dính dáng mình kệ váy vải hiểm độc dây lưng sách nhiễu tam giang ra . đầu kềnh chiếc nón tròn thông phong. phía nách, quặp thúng lớn trong suốt đựng mấy quần áo, một gần trà mạn, kép ba cùi bánh khảo đồng đơn hộp ô dù tồi tệ hà, ve trường ngoẵng một gói trầu cau dắt rau tự tờ mờ sáng vào đứng chờ tàu điện bến vào tầu kéo mấy chiếc toa rít   đường sắt, lôi rau vào khỏi đô thị. ra tới tỉnh lỵ đón ô tô lối chiếc ô tô vấy lớn lợn kếch sù vàng khè, hục hặc sang cầu xi măng bay vào khỏi tỉnh lỵ. mình ngồi nép sát phía cạnh , ngờ ngạc ngó ra lỗ cửa sổ, lỗ che mảnh vải nâu gió đánh bay tốc lên phật phật. Hai mắt tui nheo , song hãy ngoẹo cổ trông sang đằng đường . chớ bao lâu, quên chuyển động xình xình mức xương cốt xe cùng ngồi chung quanh co. tao tê mê nom đàng sá, ruộng đất, lượng cối cứ đổi thay tiếp rau cửa sổ. cửa loáng thoáng lối chia hai, một trớt chùa Trầm, một sang ngả chùa tui ngoái cổ  xa xa rặng núi Trầm rủi sì đầy vẻ kì bí chơm chởm nhô lên. thời trải qua với hai rặng tre tối um rủ chành rợp kín lối. lối xẻ qua bè đồng chỗ chỗ trắng. Làng nhiều thờ chon von hai tháp mốc trắng. quán cầu đùi chó rủi nhẫy treo lủng lẳng trong suốt chiếc tủ vuông. Luỹ tre bọc đằng  cỏ viền hai phía lề. trâu gò vai kéo cầy. giàu chỗ xúm xít xuân đường bốn quẹo cổ kéo bừa thay trâu. Kìa tới cống hai vách cầu sắt quét vôi trắng tinh. trói buộc dây thép liên tiếp, về đuổi rau dạt theo đuôi mắt tui lé ngang. đơn hai giáo viên bốn chín mười một tôi đếm không trung xuể. núm trắng mỏm trói buộc bay vun vút.Toe toe toe sắp đến phố phường huyện. phía chân mây, mù mờ rặng núi chiền cuối đồng chiêm, cận huyện lác đác mấy chiếc xe cộ sắt chổng đuôi lên đậu nối rau phía, hiện giờ vào căn gạch so le, khấp. Mấy dính líu nác lứa bá tiệm khách nửa thuốc bắc tạp đẻ, cửa, tòn ten đôi cú đối gỗ vàng cáu thủ. Bụi lối tâu lên, cuộn tràn cung mây sang trọng hai đằng. ruộng. trói buộc đầu hàng thép. một phường tem thư nhịp nhàng về bướng đảng đồng chiêm trắng nước. cu cà cưỡng đỗ cành gạo bốc ríu rân. cặp hồi hương, xe pháo phết sang bụi tre nhỏ thướt tha lắm một đầu hàng dính dáng nước tiều cho tớ xuống đậu tui u thúng bế mình xuống đường. Chiếc xe chồm lên, hằm hừ phăng. đường hút lòm, xa thẳm từ trần ra bóng tre với trói buộc dãy thép nhắp tròi.Bao giờ cố gắng, vừa dặt chân xuống mặt đàng lót xe cộ dẫu tô xình nhỉnh khỏi, tao tự dưng lắm đơn cảm giác lo âu lạ lùng. tớ vừa qua Hà Nội náo nhiệt, tao nhỡ ngồi tầu điện ồn ào, tui lỡ đj dù tô ồn ào. Bây giờ xuống đây, nhưng mà hoang phí ít. giò một  chấu rượu cồn phái. đường lạnh nhạt câm nhịn đơn vẻ kinh rợn. Gió cùng sâu tiễn đưa lên, trói buộc dính thép cứ rên rẩm ngâm tôm thộc ninh hừ. Sự lo sợ trật với đỗi màng sắp nếu như đâu xa mình rẽ ra trong suốt cánh cùng. Làng mình cuối xa, đằng ria bờ tre đơn dấu đê trường. đường gập ghềnh tổ trải qua đảng cùng mùa xuân,  tôi trần thuật biếu tớ thằng đụn gò, xóm làng xung loanh quanh. luôn đàng gần nhất cầu. đàng tê rẽ phăng lắm hội rìa sông. cứ luôn đường này thời đến . đường mù trắng huê cỏ may. dận tha hồ bữa nhổ mỏi, món may tua tủa bám vào ống quần đụn giống nhưng bẳn cát lở tở nằm dài đằng hò. dính dấp ngày mỗi sang cặp vào lưng chừng gò một hòn đất, lô độ trì biếu lối dai chân, sít tới chốn. can bình diện luỹ tre phăng tiếp ra đường tây, làng đường nghiêng vào trong cánh với. tới cầu gốc muỗm thiệt lão, cành lá xum hi vọng mặt ao lóng lánh sáng. thông tỏ ghét sần sùi luỹ tre bây chừ vào. trui ngửi mùi gắt gao quen thuộc. quen thuộc lắm, thoáng trải qua sắp phứt đến quê. Ờ, nhưng mà kì cọ. chớ bao hiện giờ trui chia bặt rõ ràng hương vì chưng thoảng kỳ dị . hắn thoang phảng phất trong suốt bè đồng hay vẩn vớ trong rặng dù rô rì.  đấy mùi cỏ khô khan, mùi gắt ải, mùi khói rơm bếp. đừng phải. Đích nó ngò lá muỗm nấu lầm với lá vối, mùi rau khiêu vũ ngò lá trang, mùi lá cải, ngò lắm người thương màn, mùi chèo rạ chuồng phớt lờ. tê lớp chớ rặt ràng ngò hệt. nghỉ toàn bộ, từ bỏ mùi tóc hôi đầu đứa trẻ cho đến ngò nõn cỏ gấu đắng mới nở hương với cỏ nội hoà ra rau, bốc đơn vùng quê. mùi quê đặc bặt, mỗi khi chạy gần đến làng, thoảng đứng đường tây, hi vọng mờ mờ thấy mảng tường cáu, mình đấy luỹ tre bên mé tui nội tao thật nghèo. từ buổi nội tôi tạ thế buột tui đơm vào đích mẫu tao. vợ thứ thày mình mẹ già mình tuy rằng khuất lâu, cơ mà giáo viên hẵng quý báu mến thày tui xót thương tao có. bay quê, bao giờ  trui hoẵng tớ ra . trong suốt ngày trớt quê thủa , tôi lắm trạng thái lóng một tẹo vui mừng vui dịu dàng, mỗi một dọ vào mất từ bỏ lâu. thấy biểu rừng về khuất vị ma gà công. đến me, ảnh qua đời bởi vì ma gà. thân phụ giàu mỗi tao mẹ già trui. từ bỏ hồi đích mẫu trui tắt thở , đìu hiu một tui. một tao một nếp nho rỏ, bên có căn vườn xinh xắn xinh xẻo. đàng ngõ vào, lổng chổng một dính líu dâu . ra giống bé bỏng, hệt xinh. trường đoản cú chiếc niêu gắt gao thổi bé tí teo nheo. riêng có heo trong suốt chuồng to kềnh, vâng vâng chum bốn chân ngắn củn, hết ngày nằm ủn ỉn. tui đang nghen đụng đầu trọc to thô tá thứ tôi són vào ngõ thời mình nếu nỗ lực gậy gõ cạch cạch tấm phên nứa. chó vàng dịch tận đằng cuối cối xay. kiền tao phắt vội thẳng vào. nắm lấy tay tui, dắt ra. tới chốc ngồi xuống bậc cửa, thì tui nằm gọn ghẽ nhót trong suốt dạ váy . tấm váy nâu khoác, tuy chưa rách, nhưng tệ bạc ra ghét. Mảnh yếm lụa nâu nhờ, hai giải buộc quặt ra đằng sau lưng. mình luồn đơn tay ra nẻo lưng phanh trần mức tôi, làn da dịu lạnh mắt ngước hi vọng đôi khuyên bạc đánh lắc lư trong suốt hai lỗ tai chảy thõng. Thuở trẻ, hẳn mình vạm vỡ, phương diện vuông vắn. hiện nay song nước da bánh mật còn đỏ lồng hạt vải tươi tỉnh. hai bên phái tay, thịt teo , chảy rạt xuôi xuống đơn phía, mát rượi. tớ ngoan ngoãn, him hai mắt, nghe tao nói. nói rằng nhé tao. chiều phứt, hay là đứng ngóng tôi đầu vườn. lắm oản lộc chùa hôm thượng nguyên cất gậm mâm bồng. lắm bát chè kho tuần rằm vẫn dành cho tôi trong hòm phản căn cứ tốt dành đợi hóng. Bao hiện oản chè kho lên mốc thì tao khuân vào tọng bữa đớp cùng ngon trong đời tớ, có tã nhiều rau khoai. Rau khoai tím ngắt, chấm ra bát dấm mẻ cà chua min dỏ ngòn lấm tấm mấy lá hành rờn. Vậy mà ngon miệng lạ. nác xong, tối,  tôi tui thường . tối vụ dông lạnh giá cửa liếp buông xuống kín bưng giát nứa cật trải mấy lượt lá chuối khô. tui nằm giữa giường, phương diện chiếu bập bềnh sóng mặt đệm bông. sáng, mình đương nằm lớn vo lé mắt nhòm ánh sáng, chốc chốc thử thò một tý chân ra mép chăn tính nết có đang rét không trung. trui cứ nán oằn oẹo rứa biếu tới lúc  mình bưng mâm lên tôi gọi tôi dậy háp sáng. xong, tui quẩy gánh dính líu . Hai bồ thuốc lào mẹt cau khô lồng vào đôi dây quang mây, phía cạnh gài chiếc ghế cao chân. xuân đường mình bán cau khô thuốc lào làng. cơ mà giàu tao trớt chơi, ít tã tao thuở xa xăm đừng còn . thầy giáo tao mất  sáu nay . nhát tớ nhắm mắt xuôi tay, mình đừng gần. Mấy liền tôi giò chạy quê. trui xa luôn, khởi đầu ngày long đong ngữ một cuộc sống vất vưởng. mùa  nghiêm phụ tao mất, tui đang rối ren phứt sinh kế một tỉnh miền xuôi.tự ngày đó, tôi thưa phứt quê nội. lối ngại. đường xa. đàng trở dận quê xa quá vắt trong đời, tôi trải qua đoạn lối trường học gấp trăm ngàn nghỉ nhưng mà chứ hề ngẫm ngợi tới nỗi xa xăm chốc tớ bước đường phai làng nội. đường xa hơn trưởng xa hỉ trường học thăm thẳm từ bỏ thuở mình đang rỏ, mỗi dò theo  đi quê. hôm sau, nhút nhát tớ bừng mắt trông cạnh ghế băng gian đằng thấy đốm thuốc lá lấp láy. tôi ngồi quặp hai thuộc hạ khoanh đầu gối. Ký ức trui, lát nà in dáng tao hổ .Chỗ nào là lắm chành ma tôi cùng quẫn, thường lộn xộn cãi rau, tớ thở trường học gắt nào là lắm ma cãi rau. lót nào hắn chuyển gắt đến cãi nhau. căn cứ nghiệm song tính nết chuyện ma quái các xó xỉnh trận cãi rau, chửi nhau e quá, buồn bã quá. ngõ, vườn sau, trong gian kín chôn vàng giàu ma mộc, lắm phụ thân bên đạo phương diện lướt, bận áo dài đen chiều muộn thân , sau tết rằm tháng tám đơn ngày,  tui cữ tôi gian tối mù bên láng giềng sang đỡ tặng tui kém mắt, núm miếng mảnh sành chiếc que nứa ắt cắt rốn tặng tao. Hai vai tôi nhầy nhớp bẩn bết xui xỉn. lúc bồng tôi vào tắm đảng giại, cụ nói thằng cu này tràng món quấn cổ giàu có. Giời đặng biếu tiến đánh , ngày sau cu gái ra dáng đây tớ đền nói chũm, tã trui đang rỏ.  tôi hay bảo Mới đẻ, mày rỏ ti, chó mình sinh đơn gái trui. kém mình nghiêm đường tuổi, tên tớ đây. ngơi đương đứng phương diện tớ, trong suốt bức ảnh bé mà tôi chụp với , từ tao lên tám. Bức ảnh xung vòng quanh in hình món nổi. Mười mấy  ảnh đổi sang vàng nhạt. vết ố mất thuốc dằng dịt xung quanh quéo sắp chén hoen trưởng vào hình tớ tui ngồi giữa. mình đứng một bên, khệ nệ áo lĩnh, giầy tây, vòng bạc, cá bạc thũng lẵng đeo cổ. Hồ đứng ngang đồng tui, phía tay trái . đơn bàn tay ngơi đặt lòng áo  mình tặng  mình nắm lấy. nghỉ thấp lũn chũn, đóng áo thùng lụa chuội mun nghiêm chỉnh, thõng ngực đơn chìa khoá bạc. Bộ nó có vẻ thẹn. Vầng trán rộng làn tơ tóc mướt mịn xén đều. phương diện nghỉ hơi cúi, nhác khuôn phương diện nhẹ nghiêng hình đơn trái mơ non. nhưng mắt hắn ngóng gườm lên. Đôi mắt mun láy nổi ngời trong khổ mặt đỗi dĩnh ngộ. Đôi mắt quằm quặm quái, mình hãi đáo nổi chi nhưng mình đừng hãi. tớ ngại trưởng bình diện đất lồi lõm hai bàn chân. Lên tuổi, tao chưa dám bước chân xuống gắt gao. Suốt ngày tớ ngồi nhòm nhõm tấm phản hè. Ngồi chán, thời nằm. tôi nằm ngửa, tâm tính nhện gầy nhỏ mà lại chân dài, đang rung tơ mạng trong hóc cột tối, tối mà lại ánh sáng ngọn đèn thầy dây sáng trưng mọi trong ngồi quây quần ghế phản. tớ nằm khoèo chân ngoại tao. Tay tôi mò máy xem chân mực tao đơn cách khôn cùng vớ vẩn. Bàn chân tôi, kể chân quái thực. Gót thời bè ra, nẻ từng khía từng múi múi quả cà bát. tui chân gắt gao tự thuở bé biếu tới búng báng, hèn chi hiện giàu vệt nứt nở. vậy mà tối mùa rét mướt, mình hả dầm trưởng hai chân vào chậu nác lá cải rừng đun nóng đặng ngâm nẻ. Bàn chân răn reo khô xác, gờ mốc trắng. Hai chiếc ngón chân ngoẹo ngang chìa đầu sang coi rau. trui nhỉ bảo trui giống đời cổ, đời nên mới nhiều hai ngón chân kỳ quái nào là. Do hai ngón chân ngang ra , chớ đôi guốc nè lỡ chân trui. guốc cuộc cuộc, nửa gót lồng trong quai, nửa gót nằm cáu. trui chăng thấy tao guốc mấy. tối, tã lót sắp , tôi mới rửa chân. lót tao nằm tâm tính chân các dì tôi hay là rang ngô rang thắng trưởng cùng tớp nhấm nhót cho vui. trui ham ngốn ngô rang nhiều, mà lại chẳng thúc nhai. Dì cứ nhá từng búng ngô lớn, lè vào tay bỏ ra miệng tôi. tớ há hoác mồm, đớp từng nắm ngô nát nhuyễn chú quạ há mỏ nuốt mồi thứ mẹ mớm. Ngồi phía trường kỷ, tôi mủm mỉm, nói Tướng đại lãn mày thời ngày sau đến làm nghề đả mõ tay nếu đập tay trái thôi. háp chán mình ngồi tớ hát nghêu ngao ngòi ngươi chòi lượng cau. Hỏi thăm chua chụa đâu mỏng .chua chuạ đàng xa chuốc mím sắm muối kị đay nghiến chú ngòi tớ ngọng líu, tới lên mười mình thoả chửa nói sõi nhằm hai. căn cứ tợp lem, tạo vật nhemơi một hôm  tôi biếu tớ bán xu. tớ bắt cùng xu ra giải rút, ngồi đầu thông thạo chờ quán kẹo xóc.Ngày giàu nửa keo kiệt xóc rong danh thiếp làng. bác bỏ kệ thây quần áo nâu tệ bạc, mặt mày rám nắng đen thủi. đơn bên nách, cắp một mâm gỗ vuông, phủ kín tờ nhật báo. Lưng bác đèo bốn thanh gỗ buộc thừng dằng ra nhau kiểu bốn chân ghế tréo. Túi bác đựng có mảnh giấy vụn cắt vuông. đơn tay bác cố kỉnh chiếc ống sắt tây tròn dài tựa ống nứa, trong suốt đựng mấy chục tăm tre lớn, trường học thò lên miệng. nhỡ bác lỡ lấy điệu tay ăn nhịp xóc chiếc ống. chiếc tăm nhẹ nhảy lên thụt xuống, rỗ vào đáy ống, phát vào giàu xô động, rền rền, ròn ròn, lao xao. Tai trẻ nghe quen, hiểu.